Một lát sau.
Khí tức trên người Thẩm Bình bình tĩnh trở lại, hắn mở mắt ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Trúc Cơ Đan.
Bằng vào thân phận khách khanh hiện giờ của hắn cùng với số tích luỹ trong thời gian này, hắn đã mua được hai viên, đây là giới hạn cao nhất của khách khanh tam đẳng, tuy hắn có song hệ linh căn Kim Mộc cực phẩm, dù không dùng Trúc Cơ đan nhưng tỷ lệ thành công Trúc Cơ cũng cực cao, nhưng phàm là việc quan trọng đều phải cẩn thận tuyệt đối.
Đợi linh lực viên mãn rồi thử đột phá, nếu mọi chuyện thuận lợi đương nhiên không cần Trúc Cơ Đan, như vậy có thể tiết kiệm được hai viên dự phòng cho Vu Yến sau này.
"Kỳ trân trợ giúp Trúc Cơ…”
Nghĩ đến chuyện này, nụ cười của Thẩm Bình biến mất, sau đó hóa thành một tiếng thở dài.
Mỗi lần đấu giá sẽ xuất hiện kỳ trân, cạnh tranh đều vô cùng kịch liệt, hắn từng đấu giá thử một lần nhưng thất bại, xui xẻo gặp phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tự mình ra tay.
Khi đó hắn mới hiểu nguyên nhân vì sao Đinh chưởng quỹ lại dời thời gian Trúc Cơ.
May mắn, thực lực, cơ hội.
Thiếu một thứ cũng không được.
Lắc đầu đứng dậy đi ra khỏi tĩnh thất.
Sắc trời ảm đạm không ánh sáng, mây đen che khuất toàn bộ Thanh Dương thành.
Gió lạnh gào thét bào trùm cả tiểu viện, nhưng không thể thổi được ánh đèn trong sảnh đường.
"Phu quân tu hành thật trễ."
"Cơm đã chuẩn bị xong, hôm nay thiếp thân cố ý tăng thêm một món bánh chưng phu quân yêu thích nhất."
Vương Vân vừa nói vừa nâng đĩa ngọc lên, lập tức hương thơm lan toả bốn phía.
Thẩm Bình phất tay áo nhẹ nhàng sải bước đi vào sảnh đường, ngồi xuống nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Đây không phải là Thuý Ngọc Anh Đào mấy ngày trước Phó tiền bối cách vách đưa sao? Vân nhi lại có thể làm thành món bắt mắt thế này, tay nghề càng lúc càng cao, có phong phạm của đại sư trù nghệ rồi đấy, hôm nay ta có lộc ăn rồi.”
Hắn không thể chờ đợi mà nếm thử một ngụm.
“Phu quân, thế nào?”
Các thê thiếp đều nhìn về phía Thẩm Bình, đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Thẩm Bình nhắm mắt cẩn thận thưởng thức hương vị, đột nhiên mở ra, "Thuý Ngọc Anh Đào này quả thực có hương vị thơm ngon, Thanh nhi, Dĩnh nhi, các nàng cũng mau nếm thử đi!”
Bạch Ngọc Dĩnh dẫn đầu nhấm nháp, sau đó nhịn không được liên tục khen, "Ngon, còn ngon hơn cả phu quân.”
Lạc Thanh không nói gì.
Vu Yến cười tủm tỉm ăn một chút, "Quả thật không tệ, phu quân, không ngờ vị Phó tiền bối kia còn có bảo vật.”
Thẩm Bình gật đầu ca ngợi, "Đây là nội tình của Trúc Cơ, Vân nhi, Dĩnh nhi, buổi tối phu quân cũng phải xem nội tình của các nàng.”
Các thê thiếp nhìn nhau cười.
Đêm khuya.
Tấm ván giường dừng lắc lư.
Các thê thiếp đều mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Thẩm Bình mở giao diện ảo nhìn lướt qua, phù đạo, linh căn, khôi lỗi sư, cùng với thần thức, thuật pháp kháng tính, và cả thọ mệnh, thể chất đều tăng lên.
Trong đó thần thức và thể chất tăng lên tương đối chậm chạp.
Thể chất tuy có thể tăng cường khả năng liên tục, còn có thể mở rộng kinh mạch, nhưng nhất định phải đắm chìm song tu mới có hiệu quả, mà hắn đã thử qua nhiều lần, ở trên người thê thiếp rất khó xuất hiện loại hiệu quả này, chỉ có lúc vui vẻ cá nước với Vu Yến sẽ ngẫu nhiên đạt được thể chất.
Nhưng Thẩm Bình coi trọng nhất vẫn là thần thức.
Năm trước phù đạo của hắn đã đột phá tới cấp hai thượng phẩm, bây giờ linh lực mài giũa tám thành, dựa theo tốc độ tu hành như vậy, muộn nhất cuối năm linh lực sẽ chân chính viên mãn, đến lúc đó chỉ còn mỗi thần thức.
Nhìn khoảng cách thần thức Trúc Cơ trung kỳ còn một khoảng không nhỏ.
Thẩm Bình nhíu mày.
Tu sĩ vượt qua sáu mươi tuổi Trúc Cơ, tỷ lệ thất bại rất cao, trừ phi có nhiều loại kỳ trân phụ trợ, cộng thêm Trúc Cơ Đan che chở đạo cơ, nhưng vẫn sẽ thất bại.
Tuổi thọ của hắn mặc dù không ngừng tăng lên, nhưng hắn không muốn Trúc Cơ sau sáu mươi tuổi, lý tưởng nhất chính là trước năm mươi lăm tuổi.
“Ba năm!”
“Sợ là rất khó!”
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, cho dù mỗi ngày tăng số lần song tu với Vu Yến, cũng rất miễn cưỡng.
"Phu quân."
Lúc này.
Vương Vân đột nhiên mở mắt ra.
Thẩm Bình phục hồi tinh thần vuốt tóc thê tử, ôn nhu nói, "Sao còn chưa ngủ?”
"Thiếp thân mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."
Vương Vân ôn nhu nói.
"Chuyện gì?”
"Thiếp thân gả cho phu quân đã gần mười năm, thêm bốn năm nữa sẽ qua ba mươi.”
Vương Vân ôm cánh tay Trầm Bình, cúi đầu tiếp tục nói, "Nữ tử phàm nhân sau ba mươi sẽ bắt đầu già đi, năm mươi có thể xưng lão phụ, sáu mươi đầu tóc bạc phơ, thiếp thân mặc dù có võ nghệ trong người, cũng thường xuyên dùng linh trân đan dược bồi bổ, cộng thêm cả Định Nhan Đan lưu giữ dung nhan không già mà phu quân cho, nhưng…”
Nói đến đây, khóe mắt Vương Vân bỗng dâng lên tầng hơi nước, tham âm có chút nghẹn ngào:
“Thiếp thân dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, khó có thể làm bạn với phu quân suốt đời, cây linh táo kia ngày một lớn lên, nhưng tuổi thọ thiếp thân mỗi ngày giảm bớt, phu quân là người có tình, thay vì đến lúc đó sẽ khiến phu quân đau lòng, không bằng..."