TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 176: Ngươi là ai?

Giờ phút này nàng đã lau đi lớp trang điểm, nhưng dung mạo vẫn bất phàm như cũ, chậm rãi đi tới trước người Sùng Tật, hơi thi lễ nói: "Đa tạ Sùng tiền bối mời, Thải Thường xin cáo lui trước.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Khúc chưởng quỹ thấy vậy đứng lên, chắp tay nói, "Sùng tiền bối, chúng ta cũng đi đây, nghe nói ngươi muốn mang theo đệ tử ra ngoài lịch lãm, lần sau gặp không biết là khi nào.”

Sùng Tật lắc đầu, "Cũng chỉ vài năm, nhiều nhất là chậm trễ mười mấy năm, sẽ không lâu.”

Hai người lại nói đơn giản vài câu.

Khúc chưởng quỹ gọi Thẩm Bình và một vài khách khanh khác tới rồi rời đi.

Trở lại Thanh Dương thành.

Mấy người tạm biệt rời đi.

Đến giờ Dậu, khi Thẩm Bình đang đi trên đường trở về ngõ Hội Tuyền, Vân Vụ sam hai bên lay động theo gió.

Hắn đi được hơn môt nửa, nhớ lại buổi yến tiệc nhỏ này của Sùng khách khanh, hắn cảm thấy khá hài lòng.

Chẳng những uống một chén Kim Đan linh tửu, còn thưởng thức một đoạn Nguyệt Hạ Độc Vũ, nhìn thấy Thải Thường tiên tử nổi danh Tiên Diệu Lâu.

Hơn nữa thái độ và cách Sùng khách khanh sắp xếp khiến hắn như tắm gió xuân.

Ngẩng đầu lên.

Nhìn vào ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.

Thẩm Bình nhớ tới Kim Dương Tông.

Hắn lắc đầu cười, thầm nghĩ thì ra không biết từ khi nào mình đã đến loại cấp độ này.

Tâm trạng thoải mái.

Bước chân cũng tăng nhanh hơn một chút.

Đi tới một góc đường, mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chính là vị Thải Thường tiên tử có điệu múa bất phàm ở trên thuyền hoa kia, nàng tựa như đang thư giãn chậm rãi mà đi.

Ngạc nhiên, hắn do dự một hồi vẫn quyết định tiến lên chắp tay hành lễ, "Thải Thường tiên tử, tại hạ..."

"Ngươi là ai?”

Tốc đô của Thải Thường tiên tử chỉ dừng lại một chút, hơi nghiêng mắt mà nhìn, thản nhiên nói một câu rồi cất bước rời đi.

Nhìn bóng lưng của nàng.

Bàn tay xấu hổ của Thẩm Bình chậm rãi buông xuống, hắn chỉ xuất phát từ lễ phép mà thôi.

Đứng yên tại chỗ môt hồi.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, "Có lẽ đây mới là Trúc Cơ!”

Tâm tư vốn có chút kích động, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Hắn xoay người đi về phía tiểu viện ngõ Hội Tuyền.

Ánh mặt trời lặn xuống, làm nổi bật khuôn mặt cẩn thận của hắn.

Không cuồng ngạo.

Không buông lỏng.

Dù sao đi nữa, hắn cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí.

Trở về từ thuyền hoa ở Thanh Dương hồ.

Cuộc sống tu hành của Thẩm Bình khôi phục bình tĩnh.

Giữa tháng Mười.

Luồng không khí lạnh giáng xuống Thanh Dương thành.

Sáng sớm.

Mặt đất tiểu viện đều kết thành một tầng sương hoa.

Đẩy cửa sổ gỗ sương phòng ra.

Từng trận hơi lạnh cuốn vào, một mùi ấm áp đặc biệt rất nhanh tiêu tán.

Vu Yến mặc áo lụa mỏng thuê hoa, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa tung trên bờ vai trắng nõn thơm ngát, đôi mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói, "Lại là một năm đông, Thanh Dương thành này còn rét lạnh hơn cả Vân Sơn phường.”

Thẩm Bình nghiêng người, cười nói, "Làm sao, nhớ Vân Sơn phường?”

"Dù sao cũng đã ở đó nhiều năm như vậy rồi.”

"Luôn luôn có một ít kỷ niệm."

Vu Yến nói xong đi đến bên cạnh Thẩm Bình, hình dáng cặp bưởi căng mọng đè lên cánh tay, "Đệ tử các tông môn lớn trong thành càng ngày càng nhiều, từ ngõ Hội Tuyền đến nam thành không tính là gần, tuy nói có trận pháp áp chế, nhưng thời gian dài đi tới đi lui, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, nếu không vẫn nên tạm thời đừng thuê cửa hàng, chờ thế cục trong thành ổn định lại rồi tính tiếp.”

Thẩm Bình trầm ngâm một chút, gật đầu nói, "Cũng được, linh trì tĩnh thất ta sẽ cho nàng đủ thời gian, cố gắng hết sức hấp thu dược hiệu của Tuyết Chi Hoàn, tầm khoảng năm sáu viên nữa là có thể đột phá thăng cấp đến tầng tiếp theo!”

Vu Yến cười tủm tỉm nói, "Việc này cũng nhờ phu quân ngày đêm vất vả, nhưng cũng phải công nhận Tuyết Chi Hoàn kia kỳ diệu không thể tả, mỗi lần thiếp thân đều có thể cảm nhận được dược lực của đan hoàn đang đè ép.”

Nói xong.

Ánh mắt nàng nổi lên một tia quyến rũ.

Giọng nói cũng trở nên mập mờ, "Có đôi khi thiếp thân rất lo lắng, Tuyết Chi Hoàn trở nên nhỏ hơn, có thể... đâm vào trái tim?”

Thẩm Bình lắc đầu, cực kỳ nghiêm nghị nói, "Không cần sầu lo, Nội Mị Hoả Thể khắc chế loại đan dược này, huống hồ chúng ta trao đổi đạo pháp lâu như vậy, vi phu biết rõ đại đạo của nàng mạnh ở lâu dài, chứ không phải rộng rãi.”

Vu Yến Phốc cười nhạo.

"Phu quân thật sự hiểu ta."

"Cái gọi là nghe gà nhảy múa, ta thấy sắc trời còn sớm, hay chúng ta trao đổi thêm vài hiệp nữa đi?”

"Người tu đạo nên có điều độ."

"Vi phu đi tĩnh thất."

Trong khi nói chuyện.

Người Thẩm Bình đã vọt tới tiểu viện.

Trong tĩnh thất, hắn ngồi xuống mở giao diện ảo ra.

Bỏ qua những người khác, ánh mắt hắn dừng lại trên một khung màu vàng.

【Thần thông Phù đạo: Phù Quang Luân Hải (Ngàn Phù) (504/30.000)】

【Phù sư: Cấp hai trung phẩm (298.596/300.000)】