Năm ngày sau.
Quảng trường Ngọc Thạch bên ngoài thành Thanh Dương.
Các phi thuyền khổng lồ của Chân Bảo Các đang chậm rãi lơ lửng cách mặt đất hơn mười trượng, thân thuyền được điêu khắc linh văn tinh xảo là những trận pháp khổng lồ, chẳng những có thể chống lại các cuộc tập kích, còn có thể ngưng tụ linh lực tiến hành công kích.
Đám người Đinh chưởng quỹ, Thôi khách khanh, Nguyễn khách khanh đều đang chào tạm biệt với mấy tu sĩ có quan hệ tốt với mình.
Vân Sơn phường tuy là nơi chứa nhiều đau buồn của không ít khách khanh, nhưng so với Thanh Dương thành, Vân Sơn phường lại thoái mái tự do hơn, lấy thân phận khách khanh tam đẳng của bọn họ, ở nơi đó đương nhiên tự tại hơn nhiều.
Nhất là khách khanh tuổi đã lớn như La khách khanh, muốn tăng lên nhị đẳng là điều gần như không thể, còn không bằng đi Chân Bảo Các ở Vân Sơn phường.
"Thẩm phù sư."
“Sau này gặp lại!”
Mấy người Thôi khách khanh đi lên phi thuyền.
Thẩm Bình thấy Đinh chưởng quỹ đi tới, chắp tay buồn bã nói, "Đinh chưởng quỹ vừa đi, tại hạ sợ rằng khó có thể tham gia tiệc Trúc Cơ của ngươi!”
Đinh chưởng quỹ cười ha ha một tiếng, "Nếu Trúc Cơ, ta sẽ trở về Thanh Dương thành tổ chức, Vân Sơn phường dù sao cũng hơi nhỏ, nếu là trước kia có Kim Dương tông và những tông môn khác ở đó, tổ chức ở đâu cũng như nhau, nhưng bây giờ dù có mỏ Viêm Kim lớn, nhưng các tông môn khác chỉ phải một vài đệ tử ngoại môn đến kinh doanh quáng mạch..."
Thẩm Bình hiểu được ý của Đinh chưởng quỹ, Vân Sơn phường mất đi sự che chở của Kim Dương Tông, sẽ không còn phồn hoa náo nhiệt như trước kia, ngay cả có quáng mạch, về sau nhiều lắm cũng chỉ là một phường thị cỡ trung bình.
“Vậy tại hạ chờ Đinh chưởng quỹ sớm ngày trở về tổ chức!”
Chẳng bao lâu.
Phi thuyền khởi động hóa thành một tia hồng quang nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
"Vân Sơn phường."
Trước mắt Thẩm Bình hiện lên mấy thân ảnh, cuối cùng lắc đầu thở dài, hắn sẽ không trở về nữa.
Nửa canh giờ trôi qua.
Cửa hàng Bằng Vân.
Hắn tiện đường tới đây.
Còn chưa đến cửa, từng làn gió thơm đã tràn vào mũi.
Mộc Cấm hôm nay mặc váy hoa thêu bướm, trong đôi mắt tràn ngập vui mừng, nàng gấp gáp tiến lên: "Thẩm phù sư, ngươi đến sao không nói một tiếng..."
Thẩm Bình tùy ý nói, "Tiễn Đinh chưởng quỹ về Vân Sơn phường, dứt khoát tới đây một chuyến.”
Mộc Cấm ngẩn ra, "Đinh chưởng quỹ trở về?”
"Chân Bảo Các mở cửa kinh doanh lại, nơi đó mới là nơi Đinh chưởng quỹ nên ở."
"Mộc đạo hữu, nếu ngươi muốn, bây giờ vẫn còn kịp.”
Thẩm Bình cười nhạt nói.
Mộc Cấm lắc đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, chưởng quầy cửa hàng Bằng Vân từ phía sau tiến lên nghênh đón.
“Ngài chính là Thẩm phù sư?”
"Từ lâu đã nghe Mộc đạo hữu nhắc qua ngài nhiều lần rồi, mau mời vào."
Cửa hàng Bằng Vân không tính là nhỏ.
Trên dưới hai tầng, có sương phòng hậu viện.
Tuy không nằm tại vị trí phồng hoa trung tâm, nhưng có thể mở một cửa hàng ở nơi như Thanh Dương thành, chủ nhân sau lưng chí ít cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Đi vào phòng tiếp khách.
Nói chuyện một vài câu.
Thẩm Bình đã đạt được sự hợp tác đơn giản với cửa hàng Bằng Vân.
Mỗi tháng chỉ cần bán năm sáu tấm Hộ Linh Phù là được, đối phương thật ra chỉ coi trọng thân phận mối quan hệ của hắn, dù sao khách khanh Chân Bảo Các có rất nhiều đãi ngộ phúc lợi, như đấu giá hội, nếu khách khanh muốn tìm hiểu, là có thể tìm ra danh sách vật phẩm cụ thể của đấu giá hội.
Một lát sau, chưởng quầy cung kính tiễn Thẩm Bình ra cửa.
Hắn nhìn ra Thẩm Bình còn chưa Trúc Cơ, mà Luyện Khí hậu kỳ đã có thể trở thành khách khanh, phần tiềm lực này quả thực phi phàm.
Trở lại cửa hàng, chưởng quầy nhanh chóng nói với chủ nhân của cửa hàng.
Bên kia chỉ trả lời một câu, "Cần phải mở rộng hợp tác nhiều hơn.”
Chưởng quầy đi tới bên người Mộc Cấm, tươi cười nói, "Mộc đạo hữu không hổ là thành viên bên ngoài Chân Bảo Các, phần năng lực này làm cho người ta hâm mộ không thôi, đông gia đã trả lời, từ hôm nay trở đi, linh thạch mỗi tháng tăng lên ba thành!”
Mộc Cấm cười ngọt ngào, biểu đạt cảm tạ.
Buổi tối.
Trở về nhà ở ngõ Vị Thủy.
Nàng cẩn thận đóng cửa lại.
Lần lượt dán Tĩnh Âm phù ở phía sau cửa và trên nóc nhà, lại nghiêm túc kiểm tra cửa phòng xác nhận không thể đẩy ra, lúc này mới ngồi xếp bằng trên nệm êm.
Cởi bỏ váy áo đi.
Dưa hấu không còn bị trói buộc.
Đường cong lung linh lan rộng dọc theo độ cong tuyệt đẹp đến trọn trịa.
Nàng ngồi xếp bằng thẳng tắp như vậy.
Mà trước mắt lại hiện lên thân ảnh cao lớn kia, cẩn thận nhớ lại những gì đã trải qua trong căn phòng ở Ẩn Linh Cư, lòng bàn tay thô ráo nhưng lại rất có lực, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong những lần thở dốc.
Khóe môi, dường như đều được bao phủ bởi vết chai.
Không bao lâu, Mộc Cấm mở mắt nhẹ nhàng lắc đầu.
Không đúng.
Không phải như vậy.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhấc tay lên tháo trâm ngọc trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung xuống, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, hai gò má mới lộ ra tươi cười.
Sau khi đôi mắt một lần nữa nhắm lại.
Trong nội tâm nàng chỉ còn lại một ý niệm: Thì ra còn tốt hơn cả tranh minh hoạ.