TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 170: Hàng xóm mới tới

"Luyện Khí viên mãn."

"Thần thức Trúc Cơ trung kỳ."

"Phù sư cấp hai thượng phẩm.”

Đợi ba loại này đều thỏa mãn yêu cầu, hắn sẽ thử!

Khách khanh đặc biệt lúc nào cũng có thể xin sát hạch.

Nhưng có rất ít người dám nộp đơn.

Tổng cứ điểm đóng quân của Chân Bảo Các Ngụy quốc ở Thanh Dương thành mấy trăm năm cũng không xuất hiện một khách khanh đặc biệt.

Kìm nén cảm xúc.

Thẩm Bình đi vào tiểu viện.

Trong sân trống rỗng, trong phòng cũng im ắng không có âm thanh.

Giờ này, các thê thiếp đều đang bày sạp bán hàng ở Nam thành.

Từ lần Lạc Thanh mở rộng lòng mình, dù mặt ngoài vẫn không chút thay đổi, nhưng cũng thử bắt đầu dung nhập vào trong gia đình này.

Không vội vàng đi đến phòng chế phù hay tĩnh thất.

Đầu tiên, hắn lấy một gáo nước linh đi đến linh điền mà thê tử mở ở góc Đông Bắc tiểu viện, từ từ tưới cây linh táo.

Có những chiếc lá non nhô ra khỏi ngọn cây.

Những đường cong kéo dài của gân lá khiến Thẩm Bình kìm lòng không được mà nhớ tới lần ở Ẩn Linh Cư kia.

Sờ soạng nửa ngày.

Hắn phun ra một từ, "Rất ẩm ướt.”

Đinh lăng ~

Lúc này.

Bên ngoài tiểu viện bỗng nhiên truyền ra từng tiếng chuông.

Thẩm Bình ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cửa tiểu viện cách vách vẫn luôn đóng chặt đã mở ra, tuy không nhìn thấy cảnh vật trong viện, nhưng mơ hồ nghe ra thanh âm dịu dàng như ngọc truyền ra, chỉ là rất nhanh theo trận pháp trong viện một lần nữa kích hoạt, đột nhiên dừng lại.

Giật mình.

Hắn trở lại phòng chế phù chế tạo ra một tấm Lôi Quang Phù, chuẩn bị buổi tối đi qua bái phỏng hàng xóm.

Những người thuê nhà khác xung quanh, hắn đã đi bái phỏng từ lâu, giữa hai bên lâu lâu rảnh rỗi sẽ cùng tụ tập một chỗ, chỉ có một toà tiểu viện ở phía Bắc này mãi vẫn không có tu sĩ.

......

Lúc hoàng hôn.

Các thê thiếp cười nói vui vẻ đi về tiểu viện.

Thê tử tâm tư tinh tế chú ý tới sân bên cạnh không nhìn thấy cảnh sắc, không khỏi khẽ nói một tiếng, "Tiểu viện phía bắc chúng ta hình như có người thuê nhà rồi.”

Vu Yến, Bạch Ngọc Dĩnh, Lạc Thanh đồng loạt nhìn lại.

"Cũng không biết là tu sĩ nào ở."

"Nhất định là Trúc Cơ rồi."

Bạch Ngọc Dĩnh cười hắc hắc, "Hơn nữa còn không phải Trúc Cơ bình thường.”

Vu Yến lắc đầu, "Phu quân là tu sĩ Luyện Khí lại có thể thuê ở chỗ này đã khiến rất nhiều người chú ý, chúng ta bình thường đều phải cẩn thận một chút.”

"Hiểu rồi."

Vương Vân nhìn thoáng qua linh điền ở góc, thấy vị trí gáo nước đã bị thay đổi, không khỏi vui mừng nói, "Phu quân đã trở lại, ta đi nấu cơm trước.”

Bạch Ngọc Dĩnh vội vàng đi theo, "Ta đi hỗ trợ.”

Lạc Thanh đứng tại chỗ đột nhiên không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đi vào phòng ngủ trải khăn trải giường.

Vu Yến cười cười đi thẳng về phía sương phòng.

Theo đèn pha lê ở sảnh đường sáng lên.

Mùi cơm thơm ngát toả ra khắp nơi.

Thẩm Bình đi ra phòng chế phù, duỗi thắt lưng nhìn thấy các thê thiếp đang chờ đợi, đi vào sảnh đường ôn hòa nói, "Đã mệt một ngày rồi, mau ăn đi.”

Sau bữa ăn.

Hắn mang theo Vu Yến đến cửa tiểu viện bên cạnh.

Gọi vài tiếng.

Rất nhanh đã có người đi ra.

Ngay lúc mở cửa, linh áp của Trúc Cơ tràn ngập đến, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Bình và Vu Yến, lập tức thu liễm lại.

Khuôn mặt trầm ổn của tu sĩ trung niên hiện lên một tia kinh ngạc.

Hiển nhiên là không ngờ ở ngõ Hội Tuyền này lại có tu sĩ Luyện Khí.

Thẩm Bình cung kính chắp tay hành lễ, "Tiền bối, tại hạ là tu sĩ ở tiểu viện số 13 phía nam, hôm nay thấy cửa này mở ra, nên cố tình dẫn đạo lữ đến cửa bái phỏng.”

"Mời vào."

Tu sĩ trung niên khách khí mở cửa viện.

Đến sảnh đường.

Trong phòng ngủ có một vị nữ tu dịu dàng đi ra, đằng sau còn có một tiểu cô nương khoảng năm tuổi, trên cổ tay nàng đeo chuông trắng, lúc đi qua đi lại mang theo tiếng chuông leng keng.

Hàn huyên vài câu.

Thẩm Bình biết vị tu sĩ trung niên Trúc Cơ trước mắt này họ Phó, đạo lữ cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, họ Nhạc, hai người bọn họ thê nhà ở ngõ Hội Tuyền từ lâu, mấy ngày trước có việc ra fGAuUḲ PEKOWEHBMṰ mấy năm qua mới trở lại Thanh Dương thành.

Phó đạo hữu cười nói, "Thẩm phù sư có thể lấy cấp độ Luyện Khí trở thành khách khanh Chân Bảo Các, thật khiến người ta bội phục, Phó mỗ vừa trở về, về sau còn phải qua lại nhiều hơn.”

"Phó tiền bối nói phải."

Nói xong.

Thẩm Bình đưa qua một tấm Lôi Quang Phù.

Phó đạo hữu cũng không khách khí, sau khi nhận lấy cũng đưa qua một trận bàn tinh xảo, "Đây là Tiểu Thổ Hành Trận do Phó mỗ tự tay luyện chế, có lực phòng ngự nhất định, có thể ngăn cản công kích của Trúc Cơ sơ kỳ nửa canh giờ, tặng cho Thẩm phù sư.”

Thẩm Bình chắp tay, "Đa tạ Phó tiền bối.”

Hai người coi như quen biết.

Phó đạo hữu tuy là Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn là Trận Sư cấp hai, nhưng trên người không có một chút thái độ bề trên nào, hoà nhã lịch sự, nhìn qua là một vị có thể giao thiệp.