TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 166: Không có lựa chọn

Đinh chưởng quỹ liên tục xua tay, "Có thể Trúc Cơ hay không còn phải dựa vào may mắn, lần này mời Thẩm phù sư đến đây, còn có một chuyện vui khác.”

"Ồ, chuyện gì?"

Sắc mặt Thẩm Bình hơi đổi.

Đinh chưởng quỹ nghiêng người về phía trước, "Thái thượng trưởng lão Kim Dương tông chưa kịp thành công, tối hôm qua dưới sự đuổi giết của Phật môn Tây Tông, suốt đêm trốn khỏi Ngụy quốc, tung tích không rõ.”

Nghe vậy.

Thẩm Bình khó tin nói, "Tin tức này…làm sao có thể, Thái thượng trưởng lão Kim Dương Tông chính là đại tu sĩ Nguyên Anh đấy!”

Đinh chưởng quỹ lắc đầu, "Tình huống cụ thể ta không biết, nghe nói thọ nguyên của lão tổ Kim Dương không nhiều, lại vừa đúng thời khắc mấu chốt, căn bản không dám dây dưa quá nhiều với Phật môn Tây Tông, lần này trốn khỏi Ngụy quốc, Kim Dương tông chỉ còn lại hai vị Trưởng lão Nguyên Anh, chậc chậc, rất khó chống đỡ được áp lực của tiên đạo tông môn các quốc gia khác!”

Thẩm Bình rất nhanh đã phản ứng lại.

Kim Dương tông có thể độc chiếm tài nguyên tu hành Ngụy quốc, hơn nữa nghiêm cấm các tông môn khác đặt chân vào Ngụy quốc, chủ yếu dựa vào Thái thượng trưởng lão Kim Dương tông, hiện giờ hắn trốn khỏi Ngụy quốc, các tông môn khác há có thể không thừa dịp vắng chủ mà nhảy vào, thậm chí nếu nửa đường ngã xuống, vậy toàn bộ Ngụy quốc sẽ trở thành chiếc bánh ngọt cho người xâu xé.

Dù sao, so với các quốc gia khác, tài nguyên khoáng mạch linh thạch của Ngụy quốc quá mức phong phú.

"Vân Sơn phường..."

Đinh chưởng quỹ cười nói, "Ta đã nhận được tin tức xác thực, Chân Bảo Các ở Vân Sơn phường sẽ khôi phục kinh doanh, nơi đó dù thế nào cũng có một toà quáng mạch hiếm có.”

Thẩm Bình giật mình, chả trách Đinh chưởng quỹ không giấu được vẻ vui mừng, thì ra là có thể trở về Vân Sơn phường, trở lại vị trí chưởng quỹ.

Hắn làm khách khanh Chân Bảo Các đã được một thời gian, đương nhiên biết đãi ngộ của chưởng quỹ thế nào.

“Đinh chưởng quỹ, chúc mừng, chúc mừng!”

Hắn lần nữa liên tục chúc mừng.

Đinh chưởng quỹ liếc mắt nhìn Thẩm Bình một cái, cười ha hả nói, "Thẩm phù sư hiện giờ ở ngõ Hội Tuyền, làm ta ghen tị muốn chết, có lẽ ngươi sẽ không trở lại Vân Sơn phường, nhưng Chân Bảo Các mở cửa trở lại, tuy ta không phải khách khanh, nhưng về khoản chiêu mộ thành viên vẫn có chút tiếng nói, Mộc đạo hữu kia, ta sẽ để lại cho Thẩm phù sư một vị trí, một thời gian sau có thể trả lời ta.”

Rời khỏi Chân Bảo Các.

Thẩm Bình đi trên con đường chính phồn hoa, suy nghĩ bay tán loạn, hắn không ngờ đầm lầy Vân Sơn lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, Thái thượng trưởng lão Kim Dương tông lấy phòng ốc ở phường thị để bố trí đại trận, tất nhiên tốn rất nhiều tâm huyết, cuối cùng lại trốn ra khỏi Ngụy quốc, chỉ có thể nói chuyện đời không ai biết được chữ ngờ.

Tâm tình hắn có chút sảng khoái, thậm chí còn âm thầm cầu nguyện, lão tổ Kim Dương kia tốt nhất một đi không trở về.

Nâng đôi mắt lên.

Dư quang liếc nhìn một cửa hàng.

Ẩn Linh Cư.

Trong đầu không khỏi hiện lên một ít tin tức của cửa hàng này, nghĩ đến lời Đinh chưởng quỹ nói lúc trước, hắn nghiêng người đi vào.

Sau khi nộp linh thạch.

Đi vào một căn phòng bí mật trên tầng ba.

Phòng tiếp khách này có trận pháp đặc biệt bao phủ, dù ngươi làm gì, cũng sẽ không có một chút linh lực nào truyền ra ngoài.

Nghe nói ngay cả cường giả Kết Đan thỉnh thoảng cũng sẽ đến cửa hàng này.

......

Cửa hàng Bằng Vân.

Mộc Cấm mặc váy thêu tơ lụa vàng, nụ cười ngọt ngào cộng với khuôn mặt trang điểm nhẹ khiến người ta như tắm gió xuân, sau khi cung kính tiễn một vị đan sư ra, nàng vừa mới trở lại quầy, bên tai liền vang lên giọng nói.

"Mộc đạo hữu, vị phù sư lần trước ngươi nói không biết khi nào mới đến thăm?”

"Tiệm nhỏ của chúng ta không có danh tiếng, nếu có thể hợp tác cùng với một vị khách khanh của Chân Bảo Các, về sau chuyện phù chú sẽ thoải mái rất nhiều, chủ nhân nói, thời gian đầu không cần để ý đến chi phí, chỉ cần móc nối được các mối quan hệ, cũng có thể nhanh chóng có một chỗ đứng ở trong thành.”

Chưởng quầy thúc giục.

Mộc Cấm vội nói, "Vị phù sư kia gần đây đang ở bế quan, đợi..."

Chưởng quỹ lắc đầu cắt đứt, "Mộc đạo hữu, lời này ngươi đã nói nhiều lần, nếu cứ từ chối tiếp, tại hạ phải cân nhắc vấn đề năng lực của ngươi, nữ tu dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha ở Thanh Dương thành này không thiếu, lúc trước sở dĩ hợp tác cùng Mộc đạo hữu, hoàn toàn là nể mặt năng lực, bây giờ đã qua mấy tháng, lại không hề thấy kết quả?”

"Ngươi kêu ta giải thích với chủ nhân bên kia thế nào đây.”

Nụ cười ngọt ngào của Mộc Cấm dần dần biến mất.

Chưởng quỹ tiếp tục nói, "Ta nói thẳng, dáng người hay dung nhanh của Mộc đạo hữu đều là thượng đẳng, nếu chịu chủ động, có lẽ sẽ thể hiện được tài năng của bản thân.”

"Những lời khác ta không nói nhiều, Mộc đạo hữu tự mình suy nghĩ.”

Hắn lắc đầu không nhìn Mộc Cấm nữa.