Nói xong.
Mấy vị tu sĩ Trúc Cơ này bước lên pháp khí phóng lên trời.
Vụt! Vụt! Vụt!
Thẩm Bình nắm lấy tay Vu Yến và Mộc Cấm nhanh chóng đuổi theo.
Luyện Khí tầng tám linh lực hùng hậu khống chế pháp khí phi hành hoàn toàn không quá sức, những tán tu khác cũng đều nhao nhao theo sát phía sau như thế.
Huyết quang bao phủ.
Vân Sơn phường dần dần trở nên càng ngày càng nhỏ.
Có tu sĩ Trúc Cơ dẫn đội, dọc theo đường đi cũng không đụng phải tập kích gì, nhưng đến phía trên bầu trời đầm lầy Vân Sơn, sắc mặt tất cả tu sĩ đều ngưng trọng hẳn lên, yêu thú đầm lầy Vân Sơn cũng mặc kệ ngươi có phải là tu sĩ Trúc Cơ hay không.
Đi theo sâu vào, thỉnh thoảng có tán tu kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa kịp phản ứng đã rớt xuống.
Tu sĩ Trúc Cơ phía trước ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm.
Mộc Cấm lo lắng gao nắm lấy góc áo Thẩm Bình, quang mang Hộ Linh Phù trên người lóe ra.
Vào lúc này, Thẩm Bình cũng bất chấp những cái khác mà vỗ bên hông, màn hào quang Giáp Linh Phù bao phủ ba người ở bên trong, linh quang nồng đậm như vậy hấp dẫn không ít tán tu chú ý, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ phía trước cũng hơi liếc về phía này.
Vụt!
Có tu sĩ phản ứng nhanh, né tránh yêu thú đầm lầy đột nhiên tập kích, có người né không kịp nhưng kinh nghiệm chém giết phong phú, rất nhanh đã lại đuổi theo đội ngũ.
Mà Thẩm Bình có Giáp Linh Phù phòng ngự, gặp phải hai ba lần công kích đều bình yên vô sự.
“Là hướng đi đến quáng mạch của Kim Dương tông!”
Vu Yến truyền âm nói, "Cẩn thận một chút.”
Thẩm Bình nhíu mày.
Xuân Mãn Uyển này mang theo bọn họ đi qua quáng mạch làm cái gì.
Đêm khuya.
Tu sĩ đi theo đội ngũ từ hơn trăm người giảm xuống không tới một nửa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Cấm cũng trắng bệch.
Nàng biết nếu không phải nhờ Giáp Linh Phù của Thẩm Bình, cho dù nộp ba mươi tấm Hộ Linh Phù cũng không cách nào đến chỗ sâu trong đầm lầy Vân Sơn.
“Phía trước là tới!”
Không bao lâu, giọng nói của tu sĩ Trúc Cơ vang lên.
Tất cả tán tu còn sống sót đều thở phào nhẹ nhõm.
Vụt! Vụt!
Thu hồi quang mang pháp khí dưới chân, Thẩm Bình đáp xuống tầng lầu các cao nhất mà Kim Dương Tông tạo ra ở khu vực quáng mạch này, chỉ thấy bên cạnh có ba chiếc phi thuyền loại nhỏ, mà trên phi thuyền đã chật ních tu sĩ.
Nhìn những khuôn mặt vô cảm bên dưới mái tóc đen, trong lòng Thẩm Bình chấn kinh.
“Nhanh chóng lên phi thuyền!”
Tu sĩ Trúc Cơ thúc giục, "Mỗi chiếc phi thuyền chỉ có thể dung nạp mười hai vị, đầy người vậy chỉ có thể ở đây chờ nhóm tiếp theo đi!”
Nghe vậy.
Tu sĩ còn sống sót vội vàng loé hào quang, vọt tới phi thuyền.
Thẩm Bình mang theo Vu Yến cùng Mộc Cấm vọt tới phi thuyền hình kiếm màu tím, đáp xuống phi thuyền, hắn mới cảm thấy an tâm thêm một chút.
Lúc này Vu Yến nắm cổ tay Thẩm Bình lắc lắc.
Nâng đôi mắt nhìn theo, hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Tô đạo hữu.
Hắn không ngờ lại có thể gặp vị Tô đạo hữu ở ngõ Hồng Liễu tại chỗ này.
Đối phương hình như cũng chú ý tới Thẩm Bình và Vu Yến, trong đôi mắt chết lặng mới có thêm chút sức sống.
Phi thuyền không khởi động mà tiếp tục chờ đợi.
Khoảng một tách trà.
Trong quáng mạch dưới đất bỗng có mấy thân ảnh mặc hắc bào mặt đeo mặt mạ huyết sắc bay ra, , sau đó trực tiếp đáp xuống phi thuyền hình kiếm màu tím.
Ầm ầm!
Rung động.
Ba chiếc phi thuyền lập tức hóa thành hồng quang màu sắc khác nhau bay về phía Thập Vạn Đại Sơn.
Bao gồm cả Thẩm Bình và những tu sĩ còn sống sót đều nghi ngờ không hiểu.
Yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn rấ nhiều, mtuốn đi qua cực kỳ khó khăn, chỉ có pháp trận phòng ngự của phi thuyền cỡ lớn mới có thể ngăn cản yêu thú tập kích. Với loại phi thuyền nhỏ như của Xuân Mãn Uyển, một khi gặp phải yêu thú công kích, rất khó bảo đảm an toàn.
Chỉ là lúc này không ai dám đưa ra nghi vấn.
Mấy canh giờ trôi qua.
Đêm dài đón nhận một chút bình minh, ánh sáng chân trời xa xôi nở rộ trên bầu trời đêm, cảnh sắc phía dưới phi thuyền trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy dãy núi nguy nga hùng hồn, dãy núi liên miên nhấp nhô có mây mù lượn lờ, thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng yêu thú gào rống, trong đó có tiếng gầm mang theo khí tức uy áp cường đại, làm phi thuyền đều rung động không thôi, lung lay sắp đổ.
Nhưng ngạc nhiên chính là không có một con yêu thú nào tập kích phi thuyền.
Cứ như vậy, ba chiếc phi thuyền nhanh chóng xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn.
Tinh thần căng thẳng của tất cả tu sĩ đều từ từ nhẹ đi vài phần, nếu không phải phi thuyền quá chật chội, Thẩm Bình cũng muốn ngồi xuống xếp bằng.
“Tiền bối, tỷ tỷ ta đâu?”
Nghe tiếng nói.
Thẩm Bình theo bản năng nhìn về phía trước phi thuyền, chỉ thấy một vị tu sĩ mặc hắc bào đeo mặt nạ xoay người, ánh mắt quen thuộc mang theo kiềm chế tức giận.
“Thanh Dương thành!”