TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 119: Rượu ngon (1)

Đệ tử Đan Hà Tông.

"Hai vị mời đi bên này."

Mộc Cấm cười ngọt ngào làm ra động tác đưa tay.

Thẩm Bình đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi ba người đi vào phòng tiếp khách, hắn mới xuống lầu rời khỏi Chân Bảo Các, không sốt ruột trở về ngõ Vân Hà, mà đi tới tửu lâu lần trước mang thê thiếp ăn cơm, hơn nữa ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Ước chừng nửa canh giờ.

Ngọc bội bên hông hắn dần dần nóng lên.

Một lát sau.

Đối diện bàn bỗng có một vị tu sĩ mặc hắc bào ngồi xuống, nhìn trong cự ly gần, mặc mạ huyết sắc càng đáng sợ hơn.

"Tỷ tỷ ta là Bạch Ngọc Dĩnh."

Tu sĩ hắc bào nói một câu như vậy rồi không nói gì nữa, cho đến khi uống xong một chén linh trà, hắn đứng dậy rời đi, truyền âm nói, "Tiền bối, giờ này năm sau, nếu ta còn sống sẽ tới đây chờ ngươi, nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi Vân Sơn phường.”

"Xin đừng nói cho nàng ấy biết."

Nhìn bóng lưng của tu sĩ hắc bào, Thẩm Bình nhíu mày, thầm nghĩ không thể nói rõ ràng hơn được sao!

Tháng Chín, mưa càng ngày càng nhiều.

Mây đen bao phủ trên đầu Vân Sơn phường giống như một chiếc thuyền phẳng phiêu phiêu trên mặt nước, lúc nào cũng có thể lật úp.

Đêm khuya.

Bên trong tiểu viện.

Tiếng mưa rơi rầm rầm đập vào mái nhà, nhấn chìm tiếng tấm ván giường đung đưa, nhưng tiếng cuối cùng vẫn đâm thủng đêm mưa yên tĩnh, báo hiệu tâm hồn và thân thể hoà làm một.

Lạc Thanh ngồi xếp bằng, hai gò má hồng hào dần dần phai nhạt.

"Phu quân hôm nay hình như không yên lòng, là có việc gì sao?”

Bạch Ngọc Dĩnh nũng nịu hỏi.

Vương Vân cuộn mình ngẩng đầu nhìn về phía phu quân.

"Ngày mai ta phải đi phường thị một chuyến."

"Phu quân, thiếp thân có thể đi theo không?"

Thẩm Bình sờ sờ đầu Bạch Ngọc Dĩnh, ôn nhu nói, "Gần đây phường thị càng ngày càng loạn, dần dần có ma tu lui tới, vẫn nên cẩn thận một chút, chờ sau này phường thị khôi phục an ninh, vi phu sẽ thường xuyên dẫn các nàng đi ra ngoài.”

Bạch Ngọc Dĩnh nghịch ngợm thè lưỡi, "Được rồi, nghe phu quân.”

Mở giao diện ảo.

Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua.

Phù đạo mỗi ngày đều vững vàng tăng lên, cách cấp hai trung phẩm không còn xa.

Thuật pháp và tuổi thọ tăng lên tương đối chậm, tuy nói gần đây độ hảo cảm của Lạc Thanh đều tăng lên, nhưng chỉ số Song tu tăng thêm vẫn luôn ở mức thấp.

Mà Kim Mộc song hệ linh căn đã vượt qua bốn mươi ngàn điểm, dựa theo tốc độ hiện tại đợi đến năm sau là có thể đột phá tới cực phẩm, đây là chỉ số Thẩm Bình coi trọng nhất bây giờ, song hệ linh căn nếu lột xác, Hoả Thổ song hệ hạ phẩm linh căn còn lại bình thường đã ngán chân kéo tốc độ tu luyện xuống có khả năng sẽ càng làm ảnh hưởng hơn.

Điểm này, gần đây khi tĩnh toạ tu luyện hắn đã nhận ra.

Khôi Lỗi Sư và thần thức mấy ngày nay không hề có dấu hiệu tăng lên gì, nhưng Thẩm Bình lại không để ý, dù sao tu luyện công pháp đặc biệt rất tốn thời gian, nhất là lấy Nội Mị Hoả Thể của Vu Yến, nếu có thành tựu, tương lai tỷ lệ trùng kích Trúc Cơ rất cao.

Nghĩ đến vẻ quyến rũ và tình ý trước khi Vu Yến bế quan.

Thẩm Bình cảm giác bụng dưới mình nóng lên, hắn thu hồi tạp niệm, nhìn về phía Lạc Thanh, đưa qua một lời mời, "Thanh nhi?”

Lạc Thanh mặt không chút thay đổi dịch chuyển thân thể ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

"Dĩnh nhi thì sao?"

"Thiếp thân không khỏe."

"Vân nhi...quên đi.”

Thẩm Bình nhìn thần sắc mệt mỏi của thê tử, có chút không đành lòng thở dài, "Các nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi tới phòng chế phù.”

Một đêm trôi qua.

Đầu giờ Thìn sáng hôm sau.

Hắn sắp xếp một phen rồi rời khỏi tiểu viện đi tới phường thị.

Đứng ở cửa Tú Xuân Các.

Nội tâm Thẩm Bình có chút cảm khái, đã rất lâu rồi hắn không tới.

Trần chưởng quỹ phía sau quầy nhìn thấy hắn, vội vàng chạy đến nghênh đón, cung kính nói, "Thẩm phù sư, chủ nhân đang chờ ở hậu viện.”

Thẩm Bình bất đắc dĩ nói, "Trần chưởng quỹ, ngươi và ta hợp tác đã nhiều năm, không cần khách khí như vậy!”

Trên mặt Trần chưởng quỹ vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, "Thẩm phù sư bây giờ là khách khanh của Chân Bảo Các, không thể thất lễ, ngài có thể nể tình ngày xưa mà nhận lời đến đây, tại hạ đã rất cảm kích, mời!”

Thấy vậy, Thẩm Bình cũng không khuyên nữa.

Theo hành lang bên trái cửa hàng Tú Xuân các, một đường đi ra liền đi tới hậu viện, dừng bước giương mắt, hắn nhìn về phía cây hòe cổ thụ trong sân, lớp vỏ khô nhăn trải qua năm tháng, nhìn qua tựa hồ không chút thay đổi, nhưng hắn lại cảm thấy như đã già thêm vài phần.

Vượt qua ngưỡng cửa.

Ánh mắt lập tức rơi vào trên người chủ nhân Tú Xuân các mặc bộ y phục bằng gấm thêu hoa văn cung điện, trên eo buộc bằng dây lụa tuyết trắng, bên hông treo một tấm ngọc bài hình chữ Linh.

Linh áp nhàn nhạt cố ý thu lại, giữa lông mày anh khí lại mang theo vài phần uyển chuyển.

Thoạt nhìn chỉ cảm thấy ngũ quan đoan chính.