Một tách trà đi qua.
Bên hông hắn bỗng nhiên hơi nóng lên, hắn theo bản năng duỗi ra vật phẩm bên hông, nhìn một chút rất nhanh phản ứng lại, vội vàng quét ra đường.
Lúc này, cách đó không xa có một vị tu sĩ mặc trường bào màu đen ngước mắt nhìn lại.
Hắn đeo mặt nạ huyết sắc dữ tợn.
Đôi mắt kia rơi vào trên người Thẩm Bình, bên ngoài bình tĩnh mang theo tia lạnh lùng.
"Phu quân."
"Chúng ta ăn xong rồi."
Thê thiếp đi tới, một trái một phải ôm cánh tay Thẩm Bình.
Thẩm Bình ôn nhu nói, "Đi dạo thêm một chút nữa rồi trở về.”
"Cám ơn phu quân."
Hai nử tử mỉm cười rạng rỡ.
Thẩm Bình nhìn ra được tâm tình thê thiếp không tồi, hắn lần nữa liếc về phía đường phố, phát hiện vị tu sĩ hắc bào kia không ngờ đã biến mất, hắn nhẹ nhàng lắc đầu không để ở trong lòng.
......
Đêm khuya.
Các thê thiếp càng thêm nhiệt tình.
Họ mặc đồ yêu thích mua ở phường thị, lắc lư mái chèo ra sức lang thang.
Sàn nhà rung động giống như đang chơi một bản nhạc đẹp.
Sau khi vài bài hát kết thúc.
Thẩm Bình mở giao diện ảo ra, độ hảo cảm ở trên không thay đổi.
"Không vội."
"Quan sát thêm một thời gian."
Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc.
Độ hảo cảm của thê tử không cần phải nói, chỉ dựa vào đi dạo phố giải sầu sợ là rất khó lột xác, hơn nữa cho dù lột xác, có thể mang đến biến hóa mới hay không hắn cũng không cách nào đoán được, nói không chừng vẫn là khung màu bạc nhiều thêm một màu vàng.
Nếu như vậy, cũng không trợ giúp hắn tăng lên quá lớn.
Mà độ hảo cảm của Bạch Ngọc Dĩnh nếu không thay đổi, đợi đến khi song hệ linh căn Kim Mộc lột xác rất có thể sẽ tăng lên rất ít.
“Hành động lần này nếu không có hiệu quả, chỉ có thể tìm cách khác!”
Nhìn thê thiếp cuộn mình trong ngực.
Lại nhìn thoáng qua Lạc Thanh.
Thẩm Bình im lặng.
Tuy rằng gia nhập Chân Bảo Các được che chở, lại chế tác ra phù chú cấp hai, nhưng sâu trong đáy lòng hắn rất rõ ràng, tất cả chỉ là bề nổi, căn bản chịu không nổi mưa gió thổi.
"Đổi."
Bên tai dường như vang lên thanh âm của vị tu sĩ kia.
Cúi đầu không phải là mong muốn của hắn.
Hắn chỉ muốn sống sót trên thế đạo tàn khốc này, sống thật lâu, cho đến khi không còn ai có thể khiến hắn cúi đầu.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn dần dần kiên định.
......
Sáng hôm sau.
Khoảnh khắc cửa sổ gỗ được đẩy ra.
Tiếng chuông vang lên.
Thẩm Bình lạnh nhạt cười, từ trên cao nhìn xuống quét về phía bóng dáng xinh đẹp kia.
Cho dù mị thuật của yêu nữ này khá cao nhưng đạo hạnh vẫn còn quá nông cạn, không đủ kiên nhẫn, mới qua chưa được một tháng, yêu nữ này đã không thể chờ đợi được.
"Hừ."
Tựa hồ cảm thấy mình bị khinh bỉ, Trần Dĩnh thầm cắn răng ngà, truyền âm nói, "Thiên Diện Mị Thuật và cả Loan Phượng Hợp đều ở trong phòng ta, Thẩm phù sư, ngươi dám đến không?”
Thẩm Bình ha hả nở nụ cười, "Trần đạo hữu đã mời, tại hạ há có lý nào lại từ chối, đợi lát nữa ta sẽ đi tham quan phòng của Trần đạo hữu.”
Trần Dĩnh ngẩn ra, nghi ngờ nói, "Ngươi chắc chắn?”
"Đương nhiên."
"Khuê phòng của Trần đạo hữu tất nhiên không giống người thường."
......
Trong những tiểu viện nhỏ ở ngõ Vân Hà, mỗi một phòng đều có trận pháp cấm chế, loại cấm chế này có phòng ngự đơn giản cùng hiệu quả áp chế, nhưng để an toàn, tu sĩ đều sẽ bố trí một vài thủ đoạn ở trong phòng, Thẩm Bình cũng mua trận bàn loại nhỏ về bố trí.
Trần Dĩnh là đệ tử Hợp Hoan tông, mặc dù chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nhưng thủ đoạn chắc chắn sẽ nhiều hơn tán tu.
Nếu là trước kia, Thẩm Bình sẽ không dễ dàng đi qua.
Nhưng hiện tại có phù chú, pháp khí, mộc bài, cho dù là thủ đoạn Trúc Cơ cũng khó có thể đả thương hắn, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, trước khi đi hắn vẫn dặn dò Vu Yến, nếu hắn tiến vào trong phòng, nhất định phải dùng thanh âm hoặc thủ đoạn khác đánh thức, nếu thật sự ngăn cản không được, lập tức lấy Truyền Tấn Phù cầu viện Chân Bảo Các.
Ra khỏi nhà.
Hắn chậm rãi đi đến cửa phòng số 4.
Trần Dĩnh mặc váy lụa màu tím, mái tóc đen nhánh được buộc bằng một dải ruy băng màu tím nhạt, thắt lưng bó sát người, đường cong lả lướt tinh tế, nàng cười rộ lên khóe môi có lúm đồng tiền cong cong, ngây thơ hồn nhiên, "Không ngờ Thẩm phù sư tới thật, đây, mộc bài của phòng, lần này lưu lại khí tức, về sau lúc nào cũng có thể tiến vào.”
Thẩm Bình phất tay lưu lại một tia khí tức, thông qua trận pháp cấm chế, hắn đi đến cách cửa một bước liền ngừng lại, "Trần đạo hữu, công pháp đâu?”
Trần Dĩnh thấy vậy châm chọc, "Qua cửa mà không vào, chậc chậc, tiểu nữ tử còn tưởng rằng Thẩm phù sư đột phá Luyện Khí hậu kỳ, lá gan lớn thêm vài phần, bây giờ xem ra vẫn không thay đổi chút nào.”
Thẩm Bình xoay người rời đi.
"Chờ một chút."
Trần Dĩnh vội vàng kêu lên, sau đó im lặng lấy ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, "Công pháp đều ở bên trong, Định Nhan Đan đâu!”