Chương 331: Chỉ là vài miếng thịt mà thôi (2)
Lẽ ra đây là một cảnh tượng rất bình thường của việc chuẩn bị đi săn, nhưng giờ đây, ông Trương lại đang nhíu mày, vừa tức giận vừa bất lực nhìn vợ mình đang cãi nhau với ba bốn người đàn ông.
Những người đàn ông đó có người to khỏe, người gầy yếu, người cao, người thấp. Người đứng đầu có vẻ mặt nhọn hoắt, má hốc hác như khỉ đang nhìn chằm chằm với vẻ rất đương nhiên: "Cô nhìn ngôi làng của chúng ta thử xem, từ khi được xây dựng, chúng tôi không có bữa ăn no đủ, chỉ có chú Trương nhà cô có thể đi săn để bổ sung thêm chút thịt. Còn chúng tôi thì sao? Ăn rau mà miệng mồm nhạt nhẽo luôn rồi! Vậy mà muốn xin chút thịt từ nhà các người còn phải trả tiền sao? Làng bên cạnh có ai không sống tốt hơn chúng tôi không?"
"Các người lấy tiền làm gì chứ, ở đây đâu có chỗ để tiêu tiền! Nếu không muốn chia sẻ thì cứ nói thẳng, việc gì phải kiếm cớ... Hứ, bản chất nhà các người cũng chỉ đến thế này thôi."
Vợ ông Trương liền cắm tay vào hông, mắng mỏ: "Tiền đó là để dành cho con gái tôi sau này đi học ở thành phố, các người không dùng được thì để nhà tôi dùng!"