Chương 305: Ngôi làng hoang vu
Đây là một căn phòng giản dị, đồ đạc thì cũ kĩ, ngay cả chiếc giường gỗ dưới người Dư Hạnh cũng cứng và không thoải mái chút nào, thật sự không thích hợp với một người đang bị thương.
Cô bé nhỏ người thấp bé, với gương mặt xanh xao và gầy gò, cô bé đang ngồi trên một cái ghế nhỏ. Phía xa hơn một chút có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, vẻ mặt đều không tốt, có vẻ như họ vừa mới cãi nhau.
Người đàn ông có dáng người vạm vỡ, người phụ nữ cũng có đôi vai rộng và nhìn rất khỏe khoắn, trông họ như những người làm việc đồng áng lâu năm.
Khi thấy Dư Hạnh tỉnh dậy, vẻ mặt của người đàn ông trở nên dịu lại, cố gắng dùng giọng điệu không làm Dư Hạnh sợ hãi để nói: “Tỉnh rồi à? Cậu cảm thấy thế nào?”