Chương 316: Du Viên Kinh Mộng (1)
“Haizz… Nói họ ngu ngốc cũng không đúng… Làm gì có thần nào lại để con người dùng máu thịt làm lễ vật để cầu xin sự bảo hộ chứ, rõ ràng chỉ có quỷ mới—” Dư Hạnh thở dài nửa chừng, bỗng nhiên khựng lại.
Quỷ? Tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc với khái niệm này đến thế?
Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là hắn đã nhận ra ngôi làng này có xu hướng kinh hoàng rõ rệt, và có lẽ những gì mà bà cốt nói với hắn, bảo hắn ở tạm lại đây chỉ là một cách để giữ chân hắn lại.
Dư Hạnh không tin bà cốt không có ý đồ gì với hắn mà lại tốt bụng tặng hắn quần áo và tìm chỗ ở cho hắn.