Mất đi Càn Khôn Thanh Quang Trản, Lục Dương Xích Kim Trản cũng vỡ nát, Thần niệm còn lại chẳng bao nhiêu, lại chịu áp chế bởi Pháp tắc "Thần quyền", Tư Đồ chân nhân mặt lộ vẻ tang thương, chỉ còn biết chờ chết. Vận mệnh của lão, đã định đoạt.
Tà Thần Chân Thai đang định phun ra một ngụm hắc vụ, muốn phun chết Tư Đồ chân nhân, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nhe răng cười một tiếng, thân hình thoắt cái lao đến trước mặt Tư Đồ chân nhân, há to miệng, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, cắn phập vào người Tư Đồ chân nhân, cắn đứt cánh tay trái của lão, rồi mạnh bạo giật phăng xuống, nhai nuốt vài miếng, trực tiếp nuốt chửng.
Nguyên thần cũng là một trong những Bản nguyên của tu sĩ. Nguyên thần bị đứt lìa cánh tay, Tư Đồ chân nhân lập tức đau đớn tột cùng, sau đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng điều khiến lão càng thêm kinh hãi là, Tà Thần trước mặt, sau khi nuốt cánh tay trái của lão, nhờ được Thần hồn tư dưỡng, làn da nhăn nheo dần trở nên đầy đặn, Thần khu cũng từ từ cao lớn hơn, khí tức cũng mạnh lên vài phần.
Khoảnh khắc ấy, Tư Đồ chân nhân mới hiểu ra, vì sao tất cả Thần niệm tu sĩ trong chuyến đi này, đều chỉ bị "ô nhiễm", mà không bị triệt để chém giết.