Cố Trường Hoài nghe vậy cả người đều tê dại.
Hắn chỉ cảm thấy mỗi chữ, hắn đều có thể nghe hiểu, nhưng nối liền với nhau, cái gì cũng không hiểu.
Giọng Mặc Hoạ thanh thúy có trật tự, nhưng lời nói ra, cũng làm người ta khó hiểu.
Những "Từ" này, "Hoa văn" gì đó, tựa như dòng từ, chi chít, theo lỗ tai trái hắn đi vào, lại từ lỗ tai phải chạy đi.
Hắn không nhớ được gì, trong lòng như đồng ruộng bị tuyết bao trùm, trắng xoá một mảnh, vô cùng mờ mịt.