Chương 157: Tự Làm Tự Chịu
Tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. Cô im lặn: bất động. Cô có thể nghe rõ hơi thở gá gáp của mình. Nói thật, ngủ chung giường
với anh, cô không thể bình tĩnh được.
“Nằm ngủ xa ra như vậy làm gì? Khôn sợ ngã xuống à?” Trong bóng tối, giọng
nói than thở của người đàn ông vang lên.
Giây tiếp theo, một lòng bàn tay to cầm lấy cánh tay, kéo cô lại giữa giường. Thân hình mảnh mai của Đường Tư Vũ vừa kéo ra, mới nhích được nửa mét, thì mí thân hình nóng bỏng lập tức dính chặt lấy
cô.
Dây thần kinh của Đường Tư Vũ ké
căng, ngừng hô hấp, thân thể như bị điển
huyệt, không dám động đậy.
Cơ thể người đàn ông vừa mới tắm xong toát ra mùi sữa tắm thoang thoảng, thơm
tho, ngay cả hơi rượu cũng đã bay hết.
Đột nhiên, người đàn ông có vẻ không hài lòng với việc cô ngủ quay lưng về phía anh, bàn tay to liền giữ lấy vai và lật
người cô lại.
Mặt Đường Tư Vũ kề sát mặt anh. Sườn mặt dán sát vào ngực của người đàn ông,
ấm áp mà gần gũi.
“Đừng ôm tôi, thế này tôi không ngủ được.” Đường Tư Vũ muốn tìm cớ để rời
khỏi vòng tay anh.
“Không ngủ được? Tại sao?” Trong bóng
tối, tiếng cười thâm thúy mà gợi cảm của
người đàn ông vang lên.
“Tôi không thích bị ôm ngủ.” Đường Tư
Vũ cứng rắn giải thích.
“Nhưng anh thích.” Hình Liệt Hàn thấp
giọng bá đạo nói, không có ý buông tay.
Đường Tư Vũ thực sự không thích, cô không kìm được mà vặn vẹo trong vòng
tay anh, tính thoát ra để ngủ một mình.
Nhưng đúng là Đường Tư Vũ không hề hiểu đàn ông. Không biết rằng hành động vặn vẹo tự cho là đúng của cô sẽ mang lại cảm giác như thế nào đối với một người đàn ông. Rõ ràng như đang có ý trêu
chọc.
Trong nháy mắt, hơi thở của anh ta bỗng trở nên nặng nề hơn. Trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú của anh đanh lại, nhìn
người phụ nữ vẫn đang vặn vẹo.
“Đừng nhúc nhích nữa.” Anh trầm giọng cảnh cáo, trong giọng nói thầm ẩn chứa
một cảnh báo nguy hiểm.
Đường Tư Vũ lập tức đông cứng như đá, cô cảm nhận được luồng khí nguy hiểm của anh đang áp vào người cô, như có
thể xâm phạm cô bắt cứ lúc nào.
“Hình Liệt Hàn, anh đang làm gì vậy?”
Đường Tư Vũ lập tức khó chịu hỏi.
“Đây là lửa do em châm, sao lại trách
anh?” Người đàn ông nào đó vô tội nói.
Đường Tư Vũ liền muốn lùi lại. Đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, cô
càng không dám ở bên cạnh anh.
“Em thử động tiếp đi.” Hình Liệt Hàn thở hồn hền, như thể đang cố gắng chịu đựng
điều gì đó.
Đường Tư Vũ không dám nhúc nhích nữa. Lúc cô sững người lại, cô cứ thế bị anh kéo vào người không buông, cảm giác vô cùng ấm áp.
“Anh có thể…” Đường Tư Vũ đỏ mặt hỏi.
“Không thể.” Hình Liệt Hàn khó chịu trả
lời.
“Vậy đêm nay anh ngủ riêng được
không?” Đường Tư Vũ đỏ mặt cầu xin.
“Không!” Hình Liệt Hàn không muốn
buông tha cô.
“Vậy thì… thả ra đi! Anh làm thế tôi không
ngủ được.” Hình Liệt Hàn khế khịt mũi: “Thật ích kỷ, em trêu chọc anh thế này, mà vẫn còn
muốn ngủ sao?”
“Vậy thì… anh muốn thế nào?” Đường Tư
Vũ thật sự không biết hậu quả sẽ thế này.
Trong bóng tối, Đường Tư Vũ đỗ mồ hôi
toàn thân.
Hình Liệt Hàn nghiến răng nói: “Đừng
nhúc nhích là được.”
Đường Tư Vũ cảm thấy thế này càng khó chịu, ngủ cũng không được. Nguy hiểm sắp ập đến, khiến thần kinh cô luôn căng
thẳng, cảm giác thực sự rất khó chịu.
“Em muốn cử động không?” Hình Liệt Hàn
khàn giọng hỏi.
“Tôi không cử động nữa.” Đường Tư Vũ
đành phải ngoan ngoãn trả lời.
Trong bóng tối, hô hấp của hai người rất
rõ ràng, hơi thở đều trở nên rối loạn.
Chỉ là hiện tại đã hơn mười một giờ, nhịp
sinh học làm việc nghỉ ngơi của Đường
Tư Vũ đều rất khoa học, nên cơn buồn ngủ đã ập đến, cộng thêm có chút choáng váng vì đầu óc căng thẳng, suy nghĩ lung
tung hệt như dáng vẻ lúc bị ốm vậy.
Chưa đầy 10 phút sau, cô đã ngủ thiếp đi.
Hình Liệt Hàn cảm nhận được hơi thở đều đặn của người phụ nữ này trong vòng tay mình, anh cúi đầu xuống và không nói nên lời, trong trường hợp này, cô ấy còn có
thể ngủ được sao?
Là cô quá tin tưởng anh rồi, đúng không?
Hình Liệt Hàn sờ vào đèn cảm ứng bằng giọng nói ở bên cạnh, ấn chọn bật một ngọn đèn treo tường. Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ trong vòng tay anh quả nhiên đã ngủ thiếp đi.
Hơn nữa cô đã ngủ rất say, khuôn mặt thanh tú lúc ngủ lại rất ngây thơ, hồn nhiên, không chút phòng bị như một đứa trẻ. Hình Liệt Hàn khế thở dài, anh ngả mặt cô vào lòng anh. Trước đây, Đường Tư Vũ luôn ngủ cùng với con trai. Khi thấy bên cạnh có động tĩnh gì, cô liền nghĩ đó là con trai mình. Cô đưa tay ra ôm lấy, và thế là, cỗ của Hình Liệt Hàn được kéo lại
gần cô.
Hình Liệt Hàn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, dưới ánh đèn, như có hai cánh hoa mỏng manh
đang dụ người tới hái.
Đêm nay vốn đã hơi say, giờ phút này lý
trí và dục vọng của anh đang chiến đấu
kịch liệt, nhưng cuối cùng anh cũng vẫn không chạm vào cô mà là đôi môi mỏng manh của anh đặt lên vằng trán cô một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng rút cánh tay ra, bước
nhanh vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Đêm nay anh tắm nước lạnh ba lần liên tiếp. Đến khoảng 5 giờ sáng anh mới buồn ngủ, nằm lên giường ôm Đường Tư
Vũ ngủ thiếp đi.
Đường Tư Vũ mơ mơ màng màng. Cô chỉ cảm thấy thân thể như đang ôm một cái lò, nóng đến nỗi cô cũng không chịu được. Hơn nữa, cô cũng gặp một cơn ác mộng đang bị núi cao bao vây, đến tận lúc giật mình tỉnh giấc. Cô mở to đôi mắt và
nhận ra mình đang ôm Hình Liệt Hàn ngủ.
Cô hít vào một hơi, lúc muốn đầy anh ra,
thì cô mới phát hiện ra hơi nóng đang tỏa
ra từ trên người anh.
Ngay cả hơi thở của anh cũng có chút
nong nóng.
Đường Tư Vũ theo bản năng đưa tay sờ trán, chạm vào trán anh khiến cô bị dọa
giật cả mình.
Trán của anh nóng quá, anh đang phát
sốt, hơn nữa còn là sốt cao.
Đường Tư Vũ nhanh chóng rời khỏi giường, tìm hộp thuốc từ phòng chứa đồ, lấy ra máy đo nhiệt độ từ trong đó, đo
nhiệt độ trên trán anh, ba mươi chín độ.
Sao người đàn ông này đột nhiên lại sốt
cao vậy? Đường Tư Vũ tìm thấy thuốc hạ
sốt dành cho người lớn trong hộp thuốc. Cô xuống lầu rót một cốc nước ấm mang
lên.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng, cô cũng không thể bỏ mặc không lo cho con trai cô được, vì vậy cô chỉ đành cho anh uống thuốc trước, đợi đến rạng sáng rồi mới đi
đến bệnh viện.
“Hình Liệt Hàn, anh tỉnh lại đi, anh đang phát sốt đấy.” Đường Tư Vũ nhẹ nhàng vỗ
vai anh.
Hình Liệt Hàn nheo đôi mắt hẹp dài, đến cả đôi mắt cũng có chút mơ màng, anh ngồi dậy, mệt mỏi dựa vào đầu giường:
“Anh bị sao vậy?”
“Anh bị sốt rồi, mau uống thuốc đỉ!”
Đường Tư Vũ nói xong, liền đưa thuốc
cho anh.
Hình Liệt Hàn vậy mà tin thuốc cô đưa cho, anh cầm lên, nuốt thuốc xuống rồi
uống nước.
“Anh nằm xuống đi, tôi lau người để anh
hạ sót.” Đường Tư Vũ nói.
Khuôn mặt tuần tú của Hình Liệt Hàn hơi ửng đỏ, mái tóc màu mực hơi rối, đôi môi mỏng ửng hồng như được tô son điểm phán, toát lên vẻ nam tính quyền rũ. Anh
cong môi cười: “Em lau cả người nhé?”
Đường Tư Vũ liếc mắt nhìn anh: “Đã lúc
nào rồi mà anh vẫn còn tâm tư đùa giỡn.”