Trong lúc hoảng hốt, dường như Chiêm Vân có thể trông thấy cảnh được mô tả trong cuốn tiểu thuyết: Lớp học khiêm tốn và một đống bàn gỗ tồi tài tạo thành một nơi được gọi là trường học.
Ban này, tiếng lật sách vang lên trong trường, buổi tối, không có ánh sáng thì hắn thắp nến dạy các em học bài. Một số học sinh vắng mặt vào buổi sáng vì phải phụ giúp chuyện đồng áng của gia đình.
Khi có ai đó bị ốm nặng, Lý Bảo Khố luôn thấy những đứa trẻ thắp hương đốt giấy cầu khẩn cho người đó bình an tai qua nạn khỏi. Trước đây Lý Bảo Khố thường trách tụi nhỏ mê tín dị đoan, nhưng lần này hắn không còn đủ sức nữa rồi.
Hắn đã dành cả cuộc đời mình để thắp lên ngọn lửa của văn minh và khoa học trong trái tim những đứa trẻ. Hắn cũng hiểu rằng, so với những tri thức mê tín dị đoan lan truyền khắp ngôi làng miền núi thì ngọn lửa văn minh mới yếu ớt làm sao. Tựa như ngọn nến trong lớp học vào đêm đông tuyết rơi.
......