Các nhân viên vội tiến về phía chiếc xe, chuẩn bị chuyển tranh xuống.
Tôn Diệu Hoả vội vàng ngăn cản, khoác tay nói: “Người của tôi phụ trách chuyển tranh là được, tranh đều được đặt trong thùng cả, làm phiền mọi người dẫn đường.”
Dù gì cũng không phải người quen, Tôn Diệu Hoả sợ bọn họ có tâm tư khác, đây đều là tâm huyết của đàn em… À là “người bạn” của đàn em.
Tổ Phong lập tức gật đầu, thái độ vô cùng nhượng bộ: “Không sao cả.”
Người khác chỉ biết Tôn Diệu Hoả là ca vương Ngư vương triều, là đại minh tinh của giới âm nhạc Lam Tinh. Nhưng Tổ Phong lại biết Tôn Diệu Hoả không đơn giản như vậy, vì hắn quen rất nhiều đại gia hàng đầu.