Tại một nhà sách nào đó, Lỗ Dương bí mật quan sát tình hình tiêu thụ của hai bộ tiểu thuyết.
Điều khiến Lỗ Dương buồn rầu là Thuyền đi ngàn dặm được bán rất khá, nhưng vẫn kém hơn bộ võ hiệp của Sở Cuồng. Còn một chuyện khiến Lỗ Dương tức hộc máu, chính là ông đã nhìn thấy fan Sở Cuồng vừa kêu gọi ủng hộ Lỗ Dương nhưng trên tay lại cầm Thiên Long Bát Bộ.
Đây mới là việc khiến ông ghét nhất, không mua thì thôi mời đi chỗ khác, ông cũng chẳng cần. Chứ đừng làm ba cái trò thiểu năng trí tuệ đó, miệng kêu gào ủng hộ ông thật ra là đang sỉ nhục ông không bằng.
Độc giả ngưỡng mộ ai, đọc sách của ai. Lỗ Dương không có quyền can thiệp, nhưng ít nhất bọn họ cũng phải có chút văn hoá tôn trọng người khác chứ.
Lỗ Dương hít một hơi thật sâu, Lỗ Dương khiến bản thân bình tĩnh trở lại: “Lượng tiêu thụ của Sở Cuồng rất lợi hại, nhưng bảng xếp hạng tác giả Lam Tinh không chỉ dựa vào lượng tiêu thụ. Cái ta muốn giành với hắn chính là danh tiếng, huống chi ta có thừa danh tiếng, ai bảo lượng tiêu thủ không thể vượt qua hắn?”