. . . . . . . . . .
Bất tri bất giác, tấu khúc dần dần tới đoạn kết.
Đoạn kết mang đến cảm giác không trọn vẹn, giống như sự phiền muộn và tiếng thở dài sẽ vĩnh viễn không ngừng lại.
Không biết từ khi nào mà âm thanh đã trở nên dịu dàng hơn.
Thật giống như Tô Luyến không biết từ khi nào mà hốc mắt ửng đỏ của mình đã ngấn nước.