“Từ việc trêu chọc em đến khi yêu thích em. Mỗi ngày ở bên em đều cảm thấy mới mẻ.
Em là ánh trăng sáng là ánh nắng dịu dàng. Em là mây trắng, là bầu trời xanh của anh.
Mùa xuân em cùng anh dạo bước giữa vườn hoa nở rộ. Đêm hè, cùng em ngắm sao rơi, chiều thu cùng em rong chơi khắp đồng lúa vàng. Mùa đông tuyết bay lại sưởi ấm tay em.”
Mỗi người Ngư vương triều đều đang ăn táo, người ăn nhanh nhất chính là Trần Chí Vũ. Hắn vứt bỏ hạt táo, không đợi Lâm Uyên hát đã cất giọng: “Em là quả táo nhỏ của anh, sao lại khen chê em được…”
Tẩy não rồi, cứu với, tẩy não rồi kìa.