Dừng một chút rồi nói tiếp: “Triển lãm tranh cá nhân của Ảnh Tử lão sư muốn tổ chức theo cung cách cao nhất có gì khó. Cứ chọn trung tâm trưng bày mỹ thuật Trung Châu thôi, nơi đó chuyên tổ chức mấy sự kiện này. Chỉ có hoạ sĩ cấp cao nhất Lam Tinh mới có thể mở triển lãm tranh ở đây, đối với bọn họ mà nói phải là hoạ sĩ lọt top 50 mới đáng để họ coi trọng. Nhưng xếp hạng của Ảnh Tử lão sư rất phù hợp với tiêu chuẩn dù anh cảm thấy hơi thấp chẳng xứng đáng với năng lực của lão sư gì cả. Trong lòng anh, lão sư là số một.”
“Nếu chú bằng lòng, vậy để anh xử lý việc triển lãm này vậy.”
Tôn Diệu Hoả cười nói: “Vậy chuyện này xin nhờ anh Vương giúp đỡ.”
Đại gia họ Vương thử dò xét: “Nói thật cho anh biết đi, trong triển lãm lần này có hệ liệt Hoạ Hồn không?”
“Chắc có.” Lời này của Tôn Diệu Hoả là nói bậy, hắn chỉ đoán mà thôi, nhưng điều đó đã khiến các đại gia nhiệt tình hẳn lên.