Chỉ có sự mông lung, ngây thơ, vui vẻ nhưng cũng khổ sở.
Tựa như nó vẫn còn ở đó, lại như không còn ở đó.
Thăm lại chốn xưa, tựa như đã cách xa cả một kiếp người.
…
Cuộc sống sinh hoạt bon chen ồn ào chốn thành đô, khiến mọi người dần trở nên bất an khó chịu, đã quên đi sự ung dung nhẹ nhàng thuộc về phần tâm hồn.