“Ta chỉ sợ ngươi không nói được! Thằng bé này rất thông minh mà cũng rất bướng bỉnh, gần như kế thừa hoàn toàn tính bướng bỉnh của mẹ nó, ngay cả sức chín trâu hai hổ cũng không kéo được hắn về! Càng huống hồ, hắn có tầm nhìn và sự quyết đoán mà người thường khó bề có được, làm việc lại rất uyển chuyển! Trước kia chúng ta không ý thức được rằng thằng bé chính là một thiên tài!”
Khi Hứa Đức Minh nói về những chuyện này, ông ta dường như có chút kiêu ngạo nhưng sau đó lại là sự tiếc nuối: “Hắn bây giờ hầu như không nghe lời khuyên của bất kì ai, không chỉ vậy mà còn chối bỏ tất cả người thân của hắn!”
“Ta có nghe Uyển Đình nói qua, Hứa Mặc chỉ cần phất tay một cái là có thể khiến công ty Davina gần như phá sản!” Tạ Chấn do dự một chút, lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, cũng chính vì điều này mà ta phải gặp hắn một lần! Dù sao đi nữa, ta không cho phép có chuyện gì xảy ra với Tạ Băng Diễm!”
Hứa Đức Minh nghe vậy, thở dài: “Ta biết rồi! Ta sẽ tìm cách thông báo cho hắn!”
“Chuyện kia của ngươi tốt nhất mau chóng mà giải quyết đi! Bằng không, ngươi đừng cho rằng nhà họ Tạ chúng ta dễ bị bắt nạt, con gái riêng chính là con gái riêng!” Mặt mày Tạ Chấn nghiêm trọng, nhìn chằm chằm ông ta bằng ánh mắt giết người.