Phi nhanh dưới tốc độ cao nhất, vẻn vẹn chỉ một khắc đồng hồ, Lạc Tri Nguyên đã tới đầu nguồn của cỗ hồn lực ba động kia.
Tốc độ chậm dần, đứng yên giữa hư không, ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Tri Nguyên đảo qua phía dưới, sương mù nồng đậm đến mức giống như đêm tối ở trong mắt hắn đều rõ ràng không có chỗ che thân.
Khung cảnh phía dưới lọt vào trong tầm mắt hắn đều là địa hình đầm lầy, cây cối cành lá nương theo ngàn vạn thi hài mục nát trong chất dịch trầm tích vạn năm không đổi, xương trắng tuôn ra bọt khí mê-tan, mang theo kịch độc làm cho người ta không rét mà run.
Nhưng những thứ này đều không hấp dẫn chú ý của Lạc Tri Nguyên, ánh mắt của hắn cơ hồ chỉ trong thoáng qua đã khóa chặt trên người nữ tử phía dưới.
Dáng người nhỏ nhắn mềm mại trắng thuần dưới lớp áo đen bằng gấm lụa, không phải vị Thánh nữ đã mất tích gần một tuần nay thì còn là người nào nữa?