Không biết qua bao lâu, một tiếng cười khẽ phá vỡ yên lặng, Thiên Dạ chậm rãi chuyển ánh mắt rơi trên thân nam tử đi tới gần, thanh âm rất nhẹ:
"Ngươi nói với ta những chuyện này là muốn làm gì?"
Ánh mắt bình tĩnh như thanh tuyền chiếu đến, Hứa Nguyên ngược lại hơi thất thần trong chớp mắt, hơi nhíu mày hỏi lại:
"Ngươi cứ như vậy tiếp nhận sao?"
"Không thì sao?"