Mật thất chìm trong im lặng, vô số vật chất màu máu dọc theo vết thương Mi Điền tuôn ra, lan tràn như gấm lụa trôi về phía bàn tay nâng lên của Hứa Nguyên.
Mà trong chớp mắt lúc vật chất màu máu tiếp xúc đến làn da Hứa Nguyên liền lập tức tiêu tán thành vô hình, dường như trực tiếp dung nhập vào thân thể hắn.
Biến mất.
Đôi mắt Vương Lệnh Trì híp híp, nhưng chợt hắn phát hiện hành vi lần này của Hứa Nguyên cũng không phải là muốn giết chết Mi Điền, ngược lại kéo thứ hạn chế trong thể nội đối phương ra.
"."