Hứa Nguyên giơ ngón tay chỉ vào mình, cười rất là chọc tức:
“Ngươi, khiến ta rất không vui, cho nên ta muốn giết ngươi, nhưng tu vi không đủ, chỉ có thể tiêu tiền.”
“Còn nữa, không phải ngươi nói không biết ta là ai?”
Nói đến đây, Hứa Nguyên buông tay, đi đến trước mặt nử tử, nắm lấy chiếc cằm trơn mượt của nàng và kéo lại gần, nhếch miệng cười:
“Cha ta là Hứa Ân Hạc.”