Hứa Nguyên nhíu mày, biểu tình trở nên cổ quái.
Hắn biết đạo lý vô tình nhất là nhà Đế vương, thế nhưng lần đầu tiên nghe thấy chuyện huyết tinh bên dưới Kim Loan bảo tọa ngăn nắp xinh đẹp, từ trong đáy lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Mười ba người...
Những người này cũng không phải là người ngoài, mà là máu mủ tình thân của bản thân mình.
Lý Quân Khánh thấy được thần sắc của Hứa Nguyên, đưa tay ra vỗ vỗ lấy bả vai của hắn, cười nói như không có vấn đề gì: “Con số này chỉ là những thứ mà ta biết được, số lượng không biết có khi còn nhiều hơn rất nhiều”.