Người thợ rèn da đen nhận được đồng vàng, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Ngươi không quen ta chứ, cũng là lần đầu đến tiệm rèn của ta, tại sao lại tin tưởng ta như vậy? Không sợ ta lén bán đồ của ngươi sao?"
"Đây là một câu hỏi hay." Trương Hằng nói. "Nhưng may mắn là ta luôn nhìn người rất chuẩn."
Trương Hằng tất nhiên không phải là kiểu người vừa gặp mặt đã tin tưởng người khác, hắn tin cũng không phải là người thợ rèn da đen mà là ban tổ chức trò chơi, ban tổ chức trò chơi đã gửi đồ dùng cá nhân của hắn ở đây, điều đó chứng tỏ nơi này là nơi gửi đồ an toàn nhất, Trương Hằng cũng lười đổi chỗ khác.
Trả tiền xong hắn rời khỏi tiệm rèn mũi đỏ, bây giờ hắn đã khôi phục toàn bộ thực lực, cũng khiến hắn chủ động hơn.
Tiếp theo Trương Hằng chuẩn bị đi xem đền thờ nhưng hắn đột nhiên dừng bước.