CHƯƠNG 787: CÔ PHA CHẾ CHƯƠNG 787: CÔ PHA CHẾ Trương Hằng như một con thuyền nhỏ giữa những con sóng, chập trùng lên xuống.
Nhưng Trương Hằng lại là tay chèo giỏi nhất trong lúc sóng gió, hắn nắm chặt bờm ngựa, kẹp chặt hai chân, mặc cho con ngựa hư làm loạn thế nào cũng không hất được hắn, con ngựa hư chỉ còn cách chạy vòng quanh trong chuồng ngựa.
Wendy đang lo lắng theo dõi, đột nhiên nghe cha mình nói: "Mở chuồng ngựa ra."
Tuy không hiểu ý nhưng Wendy vẫn chạy đến bên cửa đẩy chốt gỗ, ngay sau đó, con ngựa hư như một tia chớp đen không kịp chờ đợi lao ra khỏi chuồng ngựa, chở Trương Hằng phi nhanh trên thảo nguyên rộng lớn.
Trương Hằng không phải chưa từng lái xe nhanh nhưng chưa bao giờ như thế này, không có kính chắn gió, chạy thì gió tứ phía thổi tới với cảm giác nhấp nhô dưới mông rất mạnh, hoàn toàn khác với động lực mà động cơ mang lại, chỉ xét về độ thoải mái thì chắc chắn không thể so được với ô tô nhưng lại có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của cuộc sống một cách chân thực hơn.