...
Nhưng bây giờ Trương Hằng cũng không biết mình đã đi đến đâu.
Hắn đi theo con đường nhỏ lầy lội vào núi đã là chuyện của bốn giờ trước, sau đó hắn thậm chí còn lái xe qua một đoạn vách đá, những viên đá bị bánh xe bắn tung rơi xuống thung lũng bên kia đường.
Còn có một đoạn đường ở giữa, thậm chí đã bị trận lở đất hai ngày trước phá hủy nhưng Trương Hằng vẫn dựa vào kỹ thuật lái xe xuất sắc, từng chút một lái chiếc polo đi qua con đường đã trở thành đống đổ nát, cũng tại đây hắn gặp một ngôi làng nhỏ.
Trương Hằng không dừng lại, trong tiếng reo hò và tiếng đuổi theo của một đám trẻ con, hắn đi thẳng qua trung tâm ngôi làng, tiếp tục lái xe về phía sâu trong ngọn núi, mà lúc này con đường trước mắt hắn thậm chí không thể gọi là đường được nữa, nhiều nhất chỉ là con đường nhỏ do người và gia súc đi lại tạo thành, mà Trương Hằng lại lái xe trên con đường như vậy thêm hai km nữa, gặp một người nông dân vừa làm việc trên đồng về nhà.