"Không, đừng làm vậy, ngược lại sẽ khiến mọi người cảm thấy chúng ta có quan hệ gì đó, gây ra những rắc rối không đáng có." Trương Hằng nói: "Thanh Trà cứ theo kế hoạch của cô mà mở bình thường."
Hàn Lộ nghe vậy cũng không khăng khăng nữa, cô không phải là nữ chính trong phim ngôn tình, rõ ràng có thể chạy trốn nhưng lại nhất quyết ở lại cùng nam chính chịu chết, kết quả là ban đầu nam chính có lẽ không cần phải chết nhưng để chăm sóc cô mà lại chết, huống hồ Hàn Lộ cũng hiểu rõ, cho dù đây là một vở kịch thì mình cũng không phải là nữ chính.
Vì vậy, cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng nói vào điện thoại: "Vậy cậu tự bảo trọng, cổ phần của cậu ở Thanh Trà, tôi sẽ luôn giữ hộ cậu, nếu cậu không liên lạc với tôi nữa thì ba năm sau tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần cho bố mẹ cậu."
"Cảm ơn." Trương Hằng cũng không từ chối: "Nói đến đây thôi, tôi còn có việc khác phải làm, tạm biệt."
"Tạm biệt." Hàn Lộ nói xong hai chữ này thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng tút, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, tai nghe lại phát ra bản nhạc nhẹ nhàng khi tập yoga trước đó.