Theo lời kể của Alessia và Ole, ngày nay, mối liên hệ giữa người với người trong các bộ lạc Inuit vẫn rất chặt chẽ nhưng không còn như trước đây, cha mẹ không cùng nhau nuôi dạy con cái và trẻ em cũng được đưa đến trường để học kiến thức văn hóa, mặc dù kết quả là những người trẻ tuổi sau khi tiếp xúc với cuộc sống đầy màu sắc bên ngoài đã lần lượt lựa chọn rời khỏi vùng đất này.
Nhưng Kunayu đã nói, không nên cưỡng cầu mọi thứ, nếu một ngày nào đó bộ lạc thực sự không còn nữa thì chứng tỏ mọi người đều đã có cuộc sống mà mình lựa chọn, cũng không có gì không tốt. Trên thực tế, những năm gần đây, nhiều bộ lạc nhỏ đã tự giải tán hoặc liên kết lại với nhau để thành lập các khu định cư lớn, hướng tới sự phát triển của thị trấn.
Còn bộ lạc của Alessia có lẽ cũng sẽ có một ngày như vậy nhưng hiện tại thì vẫn còn khá nhiều người lựa chọn ở lại đây, khi thấy Alessia trở về bộ lạc, những người trong bộ lạc đã thân thiết chào hỏi cô và Ole đằng sau cô, hắn cũng là khách quen ở đây, về cơ bản mọi người trong bộ lạc đều biết hắn.
Ngoài ra, họ cũng dùng ánh mắt tò mò nhưng không có ác ý nhìn Trương Hằng và Tùng Giai, bộ lạc của Alessia không xa Nuuk, bình thường cũng có một số du khách nhưng người nước ngoài da vàng thì không nhiều, còn Tùng Giai thì dù đi đến đâu cũng nhận được không ít sự chú ý của những người khác giới.
Nhưng rất nhanh họ phát hiện ra có vẻ như thiếu một người, Luke ra ngoài đón tiếp trước đó lại không có trong đội và khi nhìn thấy thứ được phủ chăn trên xe trượt tuyết, không ít người đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt cũng trở nên buồn bã.