Tùng Giai tỏ vẻ bí ẩn nhưng Trương Hằng lại nói: "Tối nay em đã uống khá nhiều rồi nên về nhà nghỉ ngơi đi."
"Không, hôm nay em thấy nhiều người chết hơn cả hai mươi năm trước cộng lại, thêm cả câu chuyện kinh dị đáng sợ kia nữa, em không muốn một mình trở về căn phòng trống trải đâu, bất kể anh có đi hay không, em chắc chắn sẽ đi."
Nói xong, cô xoa xoa mặt, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế, định đi ra khỏi quán bar nhưng ngay sau đó, chân cô dường như vấp phải thứ gì đó, may mà kịp thời với tay vịn vào bàn nên không ngã sấp xuống đất.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, Trương Hằng cũng không thể để cô một mình đi lang thang bên ngoài, vì vậy hắn chỉ có thể rút ra một tờ tiền giấy mệnh giá năm trăm krona đặt lên bàn, sau đó đuổi theo.
"Em thực sự muốn đi sao, cả hai chúng ta đều đã uống rượu, không thể lái xe được."