"Vì không thể ra ngoài đốt lửa, buổi tối chúng tôi chỉ ăn tạm một ít bánh quy, đàn chó liên tục sủa nhỏ, tôi cũng khó ngủ, cứ mơ mơ màng màng nằm như vậy khoảng một tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng bên ngoài, còn tôi mở mắt ra, phát hiện hai cựu binh cùng lều với tôi không biết từ lúc nào đã biến mất, trong lều chỉ còn tôi và Bác Sĩ Baker trừng mắt nhìn nhau.
…
"Chúng tôi muốn ra ngoài lều xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng bên ngoài liên tục có tiếng súng, mà lúc đó bão tuyết rất lớn, chỉ cần cách nhau hai ba mét là gần như không nhìn thấy gì, chúng tôi sợ bị đạn lạc bắn trúng nên chỉ có thể tiếp tục ở trong lều, cảm giác đó không dễ chịu chút nào, đặc biệt là chúng tôi không biết những người hoặc sinh vật đang giao chiến với những cựu binh kia là gì.
"Tôi và Bác Sĩ chỉ có thể đoán mò trong lều, may là trận chiến đó không kéo dài quá lâu, khoảng hai phút sau, tôi phát hiện đàn chó trong lều đã im lặng, còn tiếng súng bên ngoài cũng dừng lại, nói thật kỳ lạ, sau đó bão tuyết cũng nhỏ dần, theo tiếng gió hú biến mất, tôi nghe thấy tiếng người trò chuyện. Vì vậy, tôi và Bác Sĩ Baker cũng đi ra khỏi lều.
"Chúng tôi phát hiện những người đang nói chuyện chính là hai cựu binh cùng ở chung lều với chúng tôi, còn họ thấy chúng tôi thì ngậm miệng lại, lại khôi phục vẻ mặt vô cảm như trước.