Nghe vậy, Trương Hằng cau mày, cứu Ole và Alessia chỉ là tiện tay, mục đích chính của hắn đến bảo tàng nghệ thuật là để tìm Bác Sĩ, từ ông ta tìm hiểu về chuyện của đội thám hiểm năm đó, kết quả không ngờ Bác Sĩ đã chết nhưng may mắn thay là hắn đã bắt được Sách Đồ ở đây, trước đây ông ta là hướng dẫn viên của đội thám hiểm, không biết vì lý do gì mà bây giờ lại trở thành giám đốc bảo tàng.
Hơn nữa xem ra còn đổi tên đổi họ, ngay cả ngoại hình cũng thay đổi rất nhiều, nếu Trương Hằng không đủ tinh mắt thì thực sự rất khó nhận ra, không trách sau này trên mạng không thể tra được bất kỳ tin tức nào về ông ta.
"Ai đã giết ông ta?" Nghe vậy, Tùng Giai vô cùng kinh ngạc.
"Là tôi." Đã không thể nói dối, người đàn ông khập khiễng đành phải nói thật: "Nhưng hãy tin tôi, tôi cũng bất đắc dĩ, dù sao thì Baker và tôi cũng đã quen biết nhau gần hai mươi năm rồi, thực ra tôi không muốn giết ông ta nhưng nếu để những tín đồ cuồng tín kia biết được chuyện ông ta làm thì cả hai chúng tôi đều không có kết cục tốt đẹp gì."
"Ông ta nói thật." Trương Hằng nói với Tùng Giai."Ngươi vẫn là bạn của hắn sao? Vậy mà ngươi lại giết một người bạn già có hai mươi năm tình bạn?!" Tùng Giai cảm thấy khó hiểu: "Chỉ vì hắn lấy đi một thứ của ngươi, mà ngươi sợ bị những kẻ cuồng tín kia trả thù liên lụy, chẳng phải ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng sao?"