Họ thường ngụy trang dưới thân phận nghệ sĩ nhưng trong bóng tối, có lẽ chúng đã tiến hành không ít cuộc tụ họp bí mật và tế lễ đẫm máu. Alessia để ý thấy khá nhiều người trong số chúng trông rất trẻ, thậm chí có người còn chưa bằng tuổi cô, rõ ràng là mới được chiêu mộ không lâu.
Điều này khiến Alessia không khỏi rùng mình, kể từ vụ tấn công năm đó, đám cuồng tín dường như cũng biết người Inuit đang tìm chúng nên đã im hơi lặng tiếng một thời gian nhưng giờ xem ra chúng không hề dừng lại mà vẫn âm thầm lớn mạnh, ẩn núp mưu tính điều gì đó, cho đến khi động đất và cực quang đỏ xuất hiện trở lại, chúng như nhận được tín hiệu gì đó, lại kéo nhau ra ngoài.
Chỉ riêng ở Bảo tàng Nghệ thuật, Alessia đã nhìn thấy ít nhất ba bốn mươi người, chúng nhanh chóng bao vây hai người. May mắn thay, ngoài khẩu súng bắn cá trước đó, những người còn lại cầm trên tay những vũ khí có sức sát thương không mạnh, thậm chí có người còn trực tiếp lấy xuống ngọn giáo trên tường bảo tàng, hơn nữa tình trạng cơ thể của những người này trông đều thiếu luyện tập, thậm chí còn không bằng người thường.
Nhưng không thể chịu đựng được khi số lượng của chúng quá đông, hơn nữa Alessia và Ole chỉ có một con dao nhỏ và một cây gậy bóng chày. Lúc này, Ole đã vung cây gậy bóng chày thành một cơn gió, hắn không lùi bước mà nghiến răng xông lên.
Ole hiểu rõ rằng nếu để đám người này vây chặt họ thì họ chỉ có đường chết, dữ kỳ ngồi chờ chết, chi bằng liều mạng khi vòng vây chưa khép lại, thử xem có thể đột phá ra ngoài hay không.