Sau một hồi như vậy, nó dường như thực sự không còn cách nào đối phó với Trương Hằng nữa, nhìn con người trước mặt lại bãi tốt rồi tư thế, Jormungandr cũng ngẩng đầu lên, dùng đuôi không ngừng vỗ xuống đất, có vẻ như đang chuẩn bị một đòn lớn.
Kết quả là Trương Hằng vừa mới nâng cao cảnh giác, chuẩn bị ứng phó với đòn lớn tiếp theo của con trăn đen thì không ngờ sau đó nó lại ngoảnh đầu bỏ chạy về bãi đá ngầm không xa.
Trương Hằng sửng sốt, không ngờ rằng con trăn khổng lồ lừng lẫy, con quái vật tận thế nổi tiếng trong thần thoại Bắc Âu lại thực sự nói chạy là chạy, không hề có chút tôn nghiêm nào.
Quan trọng nhất là xét theo kết quả điều tra trước đó của Trương Hằng, Jormungandr vẫn chưa sử dụng hết các phương tiện tấn công của nó, mặc dù cú tấn công và sương độc của nó đều không có hiệu quả nhưng nó hẳn vẫn còn một kỹ năng kiểm soát tinh thần, nếu không thì không thể giải thích được tại sao ông lão bên ngoài mê cung lại tự nguyện đi vào đường hầm đến hòn đảo này cách đây hơn năm mươi năm, trở thành người dẫn đường của nó. Trong trận chiến trước đó, Trương Hằng cũng luôn đề phòng đòn tấn công tinh thần của Jormungandr nhưng không ngờ rằng đối phương thậm chí còn không có ý định thử, nhát gan đến vậy, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Trương Hằng, hắn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này, thấy con trăn đen định chạy trốn cũng lập tức đuổi theo. Trước sân ga. Phạm Mỹ Nam cau mày:
"Trung Đình? Ở đâu?"