Hắn không phải vì vội thời gian, không muốn từng bước từng bước tiến hành.
Chủ yếu là trên đảo ngoài những tảng đá và viên sỏi đó ra thì không có thứ gì khác, cảnh vật trên đường đi về cơ bản đều giống nhau, Trương Hằng có muốn dành thời gian thì cũng không có chỗ nào khác để nghiên cứu.
Hắn dứt khoát không trì hoãn nữa, lại đi thêm khoảng một khắc, một bức tường đất đỏ khổng lồ xuất hiện trước mắt Trương Hằng, chiều cao của bức tường đất khoảng bảy tám mét, hoàn toàn bao bọc lấy trung tâm của hòn đảo.
Vì địa thế nơi bức tường đất tọa lạc tương đối thấp, trừ khi đi đến đây, nếu không thì rất khó nhìn thấy từ bên ngoài đảo.
Nhưng Trương Hằng đi vòng quanh bức tường nửa vòng, không thấy lối vào ở đâu, mãi đến khi hắn đi vòng đến sau một sườn đồi, lại vô tình gặp một người ở đây. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, quần áo rách rưới, không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa, tóc tai râu ria đã rối bù, dính chặt vào làn da màu đồng nhưng sắc mặt trông vẫn ổn, thấy Trương Hằng thì không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn gật đầu với Trương Hằng."Ngươi đến rồi?"