Cá hề được đặt tên theo những sọc trắng trên mặt, giống như vai hề trong kinh kịch nhưng vấn đề là đây là một loài cá nước mặn nhiệt đới, không thể sống trong nước ngọt.
Con cá hề này có phải là ảo giác do Jormungandr tạo ra không? Trương Hằng lại bơi về phía trước một đoạn, kết quả là hắn nhìn thấy nhiều loài cá nước mặn hơn, ngoài ra còn có san hô và hải quỳ, điều này càng chứng minh rằng hắn hiện đang ở trong đại dương.
Nhưng phải biết rằng chỉ mười lăm phút trước, hắn vẫn còn ở trong đường hầm ngầm của tuyến tàu điện ngầm bỏ hoang, cách bờ biển gần nhất ít nhất cũng phải hai trăm ki lô mét và Trương Hằng còn để ý thấy đây cũng không giống bất kỳ bờ biển nào mà hắn biết, vì vậy Trương Hằng bây giờ cũng không biết rõ mình đang ở đâu.
Hắn điều khiển dòng nước đưa cơ thể mình lên khỏi mặt nước, thấy bên tay phải có một hòn đảo màu đỏ, cách nhau khoảng sáu bảy ki-lô-mét, khoảng cách này đối với Trương Hằng không phải là vấn đề gì nhưng hắn không vội lên đường. Bởi vì tình hình hiện tại đã khác so với kế hoạch trước đó của hắn, Trương Hằng vốn vào ao nước chỉ để dụ Jormungandr lên bờ đối phó, kết quả là không ngờ dưới ao nước lại không thấy bóng dáng của Jormungandr, ngược lại còn không hiểu sao lại đến được vùng biển lớn này. Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì hòn đảo nhỏ phía trước hẳn là sào huyệt của Jormungandr.
Trương Hằng hiện có hai lựa chọn, một là lên đảo chiến đấu với Jormungandr, hai là quay lại bờ ao nước, đợi đến khi Jormungandr xuất hiện trở lại, so với lựa chọn trước thì lựa chọn sau có lợi thế là Trương Hằng có thể thử phục kích Jormungandr một lần, có [Chiếc Cung Ôn Dịch] và [Mũi Tên Paris] trong tay, tỷ lệ phục kích thành công của hắn vẫn đáng kể. Nhưng Trương Hằng suy nghĩ một chút đã loại trừ lựa chọn thứ hai, vì theo thông tin mà Trương Hằng nắm được hiện tại, Jormungandr đến tuyến tàu điện ngầm bỏ hoang đó là để cho đàn rắn ở đó ăn, còn rắn hoang dã sau khi ăn một lần có thể cách mười ngày nửa tháng mới ăn bữa thứ hai. Tuy nhiên, Trương Hằng, Phạm Mỹ Nam và Mã Lục đều không thể đợi lâu như vậy, mặc dù Trương Hằng hiện đã giải quyết được vấn đề nước uống nhưng hắn thực sự không có cách nào tốt để ăn, không thể nào bữa nào cũng ăn rắn được, vì vậy càng sớm mở chiến thì tình hình của ba người càng có lợi. Nhưng Trương Hằng cũng không hấp tấp lên đảo, mà trước tiên quay lại bờ ao nước một lần, lấy quần áo và đạo cụ để ở đó, sau đó lại theo dòng nước trở về vùng biển này, khoảng nửa giờ sau, Trương Hằng cuối cùng cũng đặt chân lên hòn đảo màu đỏ đó. nhân mặt trời chưa lặn, Trương Hằng trải quần áo và mũi tên của mình trên tảng đá bên bờ đảo để phơi nắng, cho đến khi chúng gần như không còn nước, hắn mới mặc quần áo chỉnh tề, kết thúc trạng thái khỏa thân trước đó. Và nhân lúc phơi quần áo, Trương Hằng cũng quan sát tình hình hòn đảo mà mình đang ở, toàn bộ hòn đảo trông đặc biệt hoang vắng, trơ trọi, không có động vật hay thực vật nào, chỉ có đất đỏ đập vào mắt.