"Không cần, chuyện nhỏ này tôi có thể giải quyết được." Phạm Mỹ Nam gần như vô thức nói, nói xong cô dùng quần áo bọc lấy nắp chai, tiến hành lần thử thứ ba, đáng tiếc nắp chai vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Phạm Mỹ Nam cảm thấy hơi xấu hổ, cô phát hiện mình dường như thực sự không mở được chai nước trái cây này nhưng vừa rồi lại từ chối sự giúp đỡ của anh chàng nhân viên thu ngân, lúc này anh ta đã ngồi xuống chơi điện thoại, Phạm Mỹ Nam cũng không tiện gọi anh ta giúp mình mở nắp chai nữa.
Vì vậy, cô chỉ có thể đặt chai nước trái cây trở lại bàn, mà sau chuyện này, khi Phạm Mỹ Nam nhìn lại bát mì ăn liền trước mặt thì phát hiện mình đột nhiên mất hết cảm giác thèm ăn, bị một cảm giác mất mát và bất lực chưa từng có bao trùm.
Cô không ngờ sức lực của mình đã mất đi nhiều như vậy, ngay cả một chai nước trái cây cũng không mở được, vậy thì vài tuần vài tháng nữa thì sao, lúc đó cô có phải ngay cả việc lẻn ra ngoài ăn trộm một bát mì ăn liền cũng không làm được không. Phạm Mỹ Nam cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Nhưng ngay sau đó, có một đôi tay cầm lấy cốc nước trái cây trước mặt cô, vặn nắp chai ra, lại đặt trước mặt cô."Cô định trốn tôi đến bao giờ?"
Phạm Mỹ Nam ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Hằng đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc."Sao anh lại ở đây?!"