Cô còn tự pha cho mình một tách trà long nhãn táo đỏ, ôm đầu gối, vì quá tập trung nên thậm chí không nhận ra có người bước vào phòng.
Cừu Điện Tử thấy cảnh này thì hơi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trước đó Khâu Minh đã đảm bảo với hắn rằng Từ Khiết không bị thương nhưng mãi đến khi tận mắt xác nhận thì hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Đối với Cừu Điện Tử mà nói, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi phút vừa rồi, sự tuyệt vọng và bất lực mà hắn cảm nhận được đã vượt quá tổng hợp ký ức, thế nhưng khi hắn nhìn thấy bóng người trên ghế sofa, nhìn thấy mái tóc dài xõa trên vai và chiếc mũi nhỏ nhắn của Từ Khiết, hắn lại cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ thế giới này sau bao ngày xa cách.
Lúc này, Cừu Điện Tử thậm chí không còn băn khoăn về việc tình cảm của mình dành cho Từ Khiết là thật hay giả nữa, giống như đã trở lại những đêm cô đơn và dài đằng đẵng, hắn đúng giờ ngồi trước máy chiếu, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt trước ống kính, nghe cô kể về những chuyện vặt vãnh mà cô gặp phải trong ngày."Hôm nay mua được sô cô la Patchi, ngon lắm luôn ! Sáng ăn một viên, cảm thấy cả ngày tràn đầy năng lượng."
"A, đội KGC lại thua rồi, thật là, rõ ràng giai đoạn đầu đã chơi rất hay nhưng lại không giữ được lợi thế."