"Ờ, được rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi." Phong Tử cũng để ý thấy những người đi đường đang vây quanh họ.
Có người còn dùng vòng tay chụp ảnh họ, Phong Tử che mặt, đi theo sau Trương Hằng, chạy về phía đầu kia của con hẻm, tuy nhiên họ không di chuyển thì không sao, một khi chạy thì lại càng chứng thực thân phận thực sự của họ, những người đi đường xung quanh lập tức phấn khích, trước sự cám dỗ của số tiền thưởng lớn thậm chí quên mất lời chú thích trong email về việc hai người là những đối tượng nguy hiểm, đuổi theo họ, hai người phía trước còn đưa tay ra, cố gắng ngăn cản Trương Hằng và Phong Tử rời đi.
Kết quả là ngay sau đó, Trương Hằng trực tiếp túm lấy một cánh tay trong số đó, dứt khoát bẻ gãy xương trụ của tên xui xẻo kia, hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc này mới khiến những người xung quanh đã bị tiền thưởng làm cho choáng váng bình tĩnh lại một chút, một người cản đường khác lùi lại nửa bước, trơ mắt nhìn Trương Hằng và Phong Tử chạy qua trước mặt hắn ta nhưng hắn ta cũng không muốn cứ thế rời đi, vừa chụp ảnh vừa gửi email, vừa cố gắng kéo dài khoảng cách theo sau.
"Phải làm sao đây?" Phong Tử liếc nhìn những cái đuôi ngày càng nhiều phía sau hỏi.
"Ngươi làm việc ở đây, biết gần đây có nơi nào địa hình phức tạp không?"