Mà vừa lúc đó, cửa phòng chiếu phim VIP số 6 ở cuối hành lang cũng mở ra nhưng người đi ra trước không phải lão Cảnh mà là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vóc người của hắn không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy, thấp hơn Trương Hằng nửa cái đầu nhưng hắn tuyệt đối không phải loại người mà ngươi có thể bỏ qua vì chiều cao.
Cho dù là vết sẹo dài trên mặt hắn hay hai ngón tay bị mất ở bàn tay phải, đều đang kể lại những câu chuyện mà hắn đã trải qua, hơn nữa không giống những người khác, trong thời đại mà chân tay giả cơ khí đã vô cùng phát triển như ngày nay, hắn vẫn giữ nguyên khuyết điểm trên cơ thể mình.
Nếu là người bình thường thì có khả năng là vì không có tiền để thay chân tay giả nhưng Trương Hằng đã đoán ra thân phận của đối phương, là vua không ngai của tầng một, hiển nhiên sẽ không có nỗi lo về kinh tế.
Mà lúc Trương Hằng đang đánh giá người đàn ông thấp bé đối diện thì hắn ta cũng đang đánh giá hắn.
Khi thấy người phụ nữ mặc sườn xám và Trương Hằng cùng nhau đi ra khỏi phòng chiếu phim, hắn ta có vẻ hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã nghĩ ra điều gì đó, chủ động đưa tay ra, cười nói: "À, ngươi chính là vệ sĩ đó à, ta là chủ ở đây, mọi người đều gọi ta là ngài G."