"Đừng nói vậy, tiền sinh hoạt của chúng ta đều là do ông ấy chu cấp, hơn nữa ông ấy còn tìm việc cho anh."
"Chỉ là tạm thời thôi." Daiquius ôm vợ: "Nhưng em đừng lo, ta đã tìm được cách, rất nhanh có thể vào được Viện nguyên lão, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải nương nhờ người khác nữa."
"Viện nguyên lão? Nhưng anh không phải là con cả."
"Ta không dựa vào lão già, ta có cách của ta." Daiquius nói một cách bí ẩn, hắn ôm vợ mình đến giường: "Nhưng trước đó, ta vẫn tiếp tục đóng vai anh trai vô dụng và yếu đuối ở đây, ủy khuất em rồi."
"Vậy anh sẽ bù đắp cho em thế nào?" Vợ của Daiquius cắn môi, dùng đôi mắt đầy tình cảm nhìn chồng mình.