Trương Hằng vừa nói vừa chỉ vào một cậu bé trong đám đông, người không cao lắm, chỉ khoảng mười một mười hai tuổi: "Này, ngươi, đừng chạy."
Tên kia thấy Trương Hằng chỉ vào mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng loạn, nhất là khi nghe thấy hai chữ đừng chạy, không còn do dự gì nữa, quay người bỏ chạy nhưng vẫn chậm một bước, hắn cũng không biết đối phương làm sao lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình trong thời gian ngắn như vậy.
Hắn vừa mới bước ra nửa bước, chân sau đã bị người ta nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Nhưng hắn cũng không khuất phục, muốn cởi bỏ quần áo trên người, trần truồng bỏ chạy nhưng mánh khóe nhỏ này của hắn chắc chắn không qua được mắt Trương Hằng, hắn dùng chính quần áo hắn cởi ra thắt một nút trên cổ hắn, hắn muốn chạy nhưng lại cảm thấy cổ họng càng siết chặt, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.
"Đồng bọn của ngươi đâu, dẫn chúng ta đi gặp chúng đi." Trương Hằng nhàn nhạt nói.