Nhưng sau khi Trương Hằng nói xong câu này, bên ngoài xe ngựa rơi vào một khoảng im lặng rất lâu.
Nữ tu sĩ bên ngoài dường như đang cân nhắc xem có nên gọi người ném Trương Hằng xuống sông thật hay không nhưng sau một lúc nữa, tấm chắn trên đầu Trương Hằng lại được mở ra.
Giọng nói lạnh như đá cẩm thạch bên ngoài vang lên: "Bây giờ ngươi có thể ra ngoài."
Trương Hằng nghe vậy liền chui ra khỏi toa xe chật hẹp, sau đó chỉ vào miếng vải đen trên mặt mình: "Thứ này thì sao?"
"Đừng được đằng chân lân đằng đầu, nếu không muốn chết thì tốt nhất là cứ ngoan ngoãn đeo vào."