Hiểu ra được điều này, Tom lập tức dừng bước, mặc dù thân thủ của hắn ta là tốt nhất trong bốn người nhưng hắn ta rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của Trương Hằng, khoảnh khắc tiếp theo lại không chút do dự ném cây gậy ba khúc trong tay đi, đồng thời đưa tay sờ vào thắt lưng một lần nữa.
Nhiệm vụ lần này không có tính nguy hiểm cao, vì vậy hắn ta cũng là người duy nhất trong bốn người mang theo súng, nếu hắn ta có thể kịp thời rút súng ra khi Trương Hằng chạy đến trước mặt hắn ta thì vẫn có thể khống chế lại được tình hình.
Nhưng ngay khi Tom quyết đoán sắp nắm được báng súng thì tay phải đột nhiên đau nhói, con dao gấp đã cắm vào mu bàn tay hắn ta, còn Trương Hằng cũng đã đến trước mặt hắn ta.Đến lúc này, Tom ngược lại hoàn toàn thả lỏng, vì hắn ta biết mình đã mất đi cơ hội phản kháng cuối cùng, vì vậy hắn ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Trương Hằng, nhịn đau dùng tiếng Hán lưu loát hỏi: "Ngươi cuối cùng là người phương nào, tại sao lại xen vào chuyện hôm nay?"
"Một người hoàn toàn không liên quan, đừng căng thẳng" Trương Hằng nói: "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua."
Tom nghe vậy thì lắc đầu: "Vậy ngươi không nên xen vào chuyện bao đồng, chúng ta làm không phải là chuyện xấu, ngược lại, một khi thành công, đối với ngươi, ta, thậm chí toàn thể nhân loại đều có lợi hơn có hại."