Nếu không phải Nyarlathotep muốn giấu tất cả mọi người thì cô phiên dịch bây giờ rất có thể đã không còn trên thế giới này nữa rồi nhưng chuyện này đã qua rồi, Trương Hằng cũng không giải thích thêm.
Đối với những người bình thường như Tùng Giai, ngay cả khi biết trước thì ngoài hoảng sợ cũng không có tác dụng gì khác.
"Tôi mua chiếc xe này hết chín mươi nghìn krona, theo thù lao chúng ta đã bàn trước, tôi phải trả cô hai mươi nghìn krona, cộng thêm lần đầu tiên chúng ta trò chuyện trên WeChat, tôi đã nói bất kể thời gian hành động này kéo dài bao lâu, chỉ cần chưa đến một tháng tôi sẽ trả cho cô một tháng lương."
"Vậy cũng chưa đến chín mươi nghìn krona." Tùng Giai lắc đầu nói: "Huống hồ giữa chừng tôi đã chủ động xin nghỉ việc, thỏa thuận trước đó của chúng ta đương nhiên cũng không tính nữa."
Cô thấy Trương Hằng không có ý định lấy lại chìa khóa, vì vậy cô lại nói: "Tôi thực sự rất thích chiếc xe này và vì anh đã mua rồi, để anh trả lại cũng không thực tế lắm, vậy thì coi như anh bán lại chiếc xe này cho tôi, số tiền còn lại là bảy mươi nghìn krona tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh, trước đây tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền, cộng với tiền lương lần này, vừa đủ để trả hết."