Hắn trợn tròn mắt nhìn Trương Hằng, mãi mới từ trong miệng thốt ra một câu khiến Tùng Giai có chút khó hiểu: "Là... là ngươi sao?!"
Tùng Giai thậm chí còn nghe thấy tiếng răng trên răng dưới của Sacrus va vào nhau nhưng Trương Hằng lại không có vẻ gì là muốn giải thích, hắn chỉ sau khi có được câu trả lời mình muốn thì thầm thu hồi bức ảnh trên bàn, lại bỏ vào ví của mình, sau đó gật đầu với Tùng Giai: "Ta hỏi xong rồi."
"Xin lỗi, ta có thể hỏi hắn vài câu không?"
Người nói là Alessia, cô cùng Ole đi theo Tùng Giai lên tầng hai, có lẽ là vì Trương Hằng vừa cứu mạng họ, so với lúc mới gặp, thái độ của họ đã trở nên cung kính và lễ phép hơn rất nhiều.
Mặc dù sắc mặt của hai người đều có vẻ hơi lo lắng, trong bụng có rất nhiều lời muốn hỏi Sacrus nhưng sau khi lên lầu, hai thiếu niên Inuit vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở một bên, không nói một lời, giống như hai luồng không khí vậy nhưng họ cũng nghe lén được câu chuyện có phần kỳ lạ và kỳ quái của Sacrus, trong lúc đó Ole và Alessia đã mở miệng mấy lần nhưng đều nuốt những lời sắp nói ra, mãi đến khi Trương Hằng hỏi xong mới lại mở miệng.