Tình hình ở đồn cảnh sát cũng tương tự, cảnh sát cũng bối rối trước những vụ tự sát đột ngột xảy ra, đang thông qua phát thanh kêu gọi người dân cung cấp manh mối, tuy nhiên cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thu được kết quả gì, ngược lại các cảnh sát đều có chút đau đầu.
"Hắn sắp không xong rồi." Trương Hằng đột nhiên lên tiếng.
Và ngay khi hắn vừa dứt lời, nhịp tim của người chơi đàn cũng hoàn toàn ngừng đập, đồng tử giãn to, biểu cảm trên khuôn mặt mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng.
Tùng Giai rùng mình nhưng khi cô nhìn sang Trương Hằng bên cạnh, cô phát hiện hắn đã lật cuốn sổ tay tìm được trên người người chơi đàn ra rồi.
Phần lớn trong số đó là bản nhạc nhưng qua phần trình diễn trước đó của đối phương cũng có thể nghe ra, hắn rõ ràng đã đi trên một con đường nghệ thuật vô cùng gập ghềnh, chắc chắn khó được thế tục công nhận, Trương Hằng cũng từng học piano, trong mắt hắn, thứ này thậm chí khó có thể được gọi là âm nhạc, bởi vì ngay cả một người mới bắt đầu không biết nốt nhạc nào cũng có thể chơi ngẫu nhiên hay hơn bản nhạc này.